Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngọc Nương Tử - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-17 18:44:35
Lượt xem: 12,649

Vị công tử kia gõ gõ mặt bàn: "Đậu hũ nương tử? Hai bát đậu hũ."

Ta trơ mắt nhìn hắn ta và Trình Cảnh ngồi xuống chiếc bàn nhỏ kia.

Trong lòng kêu khổ không ngừng, nhưng tay vẫn thoăn thoắt múc đậu hũ trắng nõn.

Đặt hai bát đậu hũ lên bàn, ta chỉ hận không thể vùi đầu vào trong ngực.

Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Ta không ăn hành lá..."

Sau đó, liền không còn tiếng động gì nữa.

Lúc trước chỉ sống chung với nhau mấy tháng, ta vẫn nhớ rõ hắn không ăn hành lá.

Vị công tử bên cạnh ho khan một tiếng: "Đậu hũ nương tử chẳng lẽ có thuật đọc tâm? Hay là biết 

xem tướng số? Ngay cả thói quen của khách nhân cũng đoán được."

Trình Cảnh lại đã mất kiên nhẫn: "Câm miệng! Không phải là tuần tra phố xá sao? Sao lại dẫn ta 

đến đây ăn đậu hũ?"

Trước cửa có thêm nhiều người như vậy, ta cũng không có việc gì làm.

Lại múc thêm mấy bát, đưa đến trước mặt bọn họ.

"Các vị quân gia, ăn hay không ạ?"

Có mấy người lúng túng không dám nhận, trong nhà truyền đến một giọng nói.

"Đến giờ cơm trưa rồi."

Mấy người kia lúc này mới nhận lấy, ta liếc nhìn hai vị đại thần kia.

Trong lòng như có lửa đốt.

Cuối cùng cũng đợi được đến khi hai người bọn họ buông bát đũa xuống, ta cúi đầu dọn dẹp.

Giọng nói ma quỷ của vị công tử kia lại vang lên: "Ngọc nương tử, mẩn đỏ trên mặt nàng vẫn chưa 

khỏi sao?"

Ta giật mình, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Hắn ta cười: "Hứa huynh đặc biệt đến chỗ ta xin thuố c, không khéo là ta lại không có trong tay, 

cho nên mới đến chỗ Trình tướng quân xin một lọ."

Một ánh mắt đầy áp bức nhìn sang, ta vội vàng cúi đầu xuống.

Trình Cảnh lạnh giọng nói: "Chẳng phải ngươi nói là ngươi bị ngứa sao? Cho nên mới đến chỗ ta 

xin thuốc?"

Vẻ mặt vị công tử kia lúc xanh lúc trắng, ta nhân cơ hội lui sang một bên.

Thật sự là buồn cười.

Khóe miệng còn chưa kịp hạ xuống, người nọ lại hỏi:

"Ngọc nương tử? Nàng từng sống ở thành Lâm Xuyên sao?"

Vị công tử kia cũng nhìn ta, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười.

Cho nên nói, nụ cười sẽ không biến mất, mà chỉ là chuyển dời mà thôi.

Ta cúi đầu giải thích: "Không có, chỉ là có người nhà tổ tiên ở đó.

Hai người bọn họ để lại một thỏi bạc rồi rời đi, thật sự là hào phóng.

Ta thở phào nhẹ nhõm, vị công tử kia quay đầu lại cười với ta.

"Ngọc nương tử, ngày mai ta lại đến trông nom việc buôn bán của nàng."

Ta luôn cảm thấy vị công tử này là khắc tinh của ta.

Mỗi lần gặp mặt, ta đều không gặp chuyện gì tốt đẹp.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ta kể chuyện này cho đại nương nghe, bà ấy cau mày hỏi ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngoc-nuong-tu/chuong-4.html.]

"Ngọc nhi, rốt cuộc là con sợ A Cảnh cái gì?"

Sợ hắn cái gì? Hình như là rất nhiều, hình như cũng không nhiều lắm.

Ta bưng bát nước mơ, suy nghĩ rất lâu.

"Sợ hắn hận con lúc trước khiến hắn bị sỉ nhục, ghi hận đến tận bây giờ."

"Sợ hắn trách con sinh hạ An nhi, càng sợ hắn tranh giành An nhi với con."

Nói cho cùng, so với việc hắn oán hận chúng ta, ta càng sợ hắn ỷ vào quyền thế, cướp đi An nhi.

Trên bầu trời là một vầng trăng tròn, ánh trăng sáng rọi khắp cành cây.

Đại nương thắp nến, ngồi dưới gốc cây hòe, từng tờ từng tờ bỏ giấy tiền vào chậu lửa.

Nói bà ấy chế t thảm, nguyện kiếp sau được đầu thai vào nhà tốt.

Ta còn muốn hỏi thêm, nhưng đại nương đã không muốn nhắc lại chuyện này nữa.

Không bao lâu, liền đỏ hoe đôi mắt trở về phòng.

Xoay người nói với ta: "Tối nay để Tiểu An ngủ cùng lão thái bà này đi."

Ta gật đầu, tìm một chiếc quạt nan ngồi hóng mát trong sân.

Bóng trăng nhắn về tây, ta nhìn ngọn nến cháy dần, đọng lại một đống sáp nến.

Tro giấy đầy chậu bị gió thổi bay lên, giống như lời trăn trối chưa dứt của người đã khuất, cũng 

không biết là ai phụ ai.

Giống như lúc trước, ta quay đầu nhìn lại lần cuối, lại biết được cha mẹ huynh trưởng đã dắt díu 

nhau bỏ trốn từ bao giờ.

Cửa viện bị gõ vang, ta do dự đi tới, hé cửa ra.

Chưa kịp phản ứng, người nọ đã chui tọt vào trong.

Không ai khác chính là Trình Cảnh mà ta vừa mới gặp ban ngày, lúc này sắc mặt lại tái nhợt, mồ 

hôi đầm đìa.

Ta giật mình, hắn nhíu mày che miệng ta lại.

Nhìn vào trong một cái, khàn giọng hỏi:

"Đừng lên tiếng, nàng ở phòng nào."

Ta do dự chỉ vào căn phòng bên phải, liền bị hắn nắm lấy cổ tay kéo vào trong.

Vừa đóng cửa lại, hắn liền buông lỏng người, nhìn ta không nói một lời.

Ta dựa lưng vào cửa, tim đập như trống.

Cho đến khi mùi má u tanh ở chóp mũi ngày càng nồng nặc, hắn đột nhiên lên tiếng:

"Lâm Ngọc Nương, tìm cho ta chút vải sạch."

Ta giật mình, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Hắn ở phía sau nhắc nhở: "Đừng kinh động đến Ngô di."

Lúc ta vào phòng lần nữa, hắn đã cởi áo trên ra, ngồi ngay ngắn trước bàn.

Ta liếc mắt một cái liền dời đi, đặt vải sạch và nước ấm lên bàn.

Hắn im lặng hai giây, lấy từ trong thắt lưng ra một chiếc lọ sứ, hơi nghiêng người sang một bên.

"Nàng đến đây, ta không nhìn thấy sau lưng."

Ta nhắnng đầu lên nhìn, một vết sẹo dài đầy m.á.u me nằm vắt nhắnng từ vai đến lưng hắn.

Ta tái mặt nhìn hắn một cái, rửa sạch, bôi thuốc, băng bó.

Cơ bắp hắn căng cứng, nhưng ta lại không khống chế được bàn tay run rẩy của mình.

Vải trắng quấn qua trước n.g.ự.c hắn, ta cúi đầu, trên đỉnh đầu là hơi thở nóng rực của hắn.

Bên tai nghe thấy hắn nói: "Lâm Ngọc Nương, lá gan của nàng cũng thật lớn!"

Loading...