Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nghiện - Ngoại truyện: Quà Sinh Nhật

Cập nhật lúc: 2024-08-02 06:24:20
Lượt xem: 3,643

Hôm nay là sinh nhật của Chu Từ Trầm, nhưng tôi quyết định trêu chọc anh ấy một chút.

Khi tôi bước vào văn phòng, anh ấy đang cúi đầu xem điện thoại. Thấy tôi đi đến, anh hơi mỉm cười và đặt điện thoại sang một bên.

Chu Từ Trầm vừa gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng hôm nay anh sẽ về sớm.

Tôi liếc mắt nhìn qua điện thoại của anh, có vẻ như anh đang đặt bàn ăn.

"Bác sĩ Chu, sao hôm nay lại về sớm thế?" Tôi hỏi, biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.

Chưa kịp để anh trả lời, tôi tiếp tục: "Thật tuyệt, đúng lúc tối nay em và Huệ Anh đi dự tiệc."

Tôi cố tình nhìn phản ứng của Chu Từ Trầm, và thấy anh hơi ngạc nhiên.

"Vậy sao?" Anh quay sang nhìn tôi với vẻ mặt dịu dàng.

"Ừ! Em đã hẹn với Huệ Anh từ trước, bữa tiệc tối nay chắc chắn rất sôi động!"

Tôi tràn đầy hào hứng, vẻ mặt thể hiện sự mong đợi.

"Ừ, vậy thì tốt. Nếu tối nay về muộn, nhớ gọi cho anh, anh sẽ đến đón. Chúc các em đi chơi vui vẻ."

Chu Từ Trầm mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, rồi tôi thấy anh lặng lẽ tắt màn hình điện thoại.

Tôi cảm thấy buồn cười, rõ ràng tôi đã quên sinh nhật của anh và đi dự tiệc với bạn bè, nhưng anh lại không nói gì, còn muốn tôi vui vẻ.

Nhìn vẻ mặt bình thản của anh, tôi quyết định thêm một cú sốc nữa vào trái tim bị tổn thương của anh.

Tôi vẫy tay chào: "Vậy em đi trước nhé, không làm phiền anh nữa. Chào bác sĩ Chu nhé!"

Quả nhiên, anh im lặng thở dài, nói một câu mà anh đã nói không biết bao nhiêu lần: "Em yêu, đừng gọi anh là bác sĩ Chu."

Haha, tôi thật sự rất thích trêu chọc anh.

Vào lúc chín giờ tối, tôi cầm bánh sinh nhật lén lút xuất hiện, nhẹ nhàng mở cửa, trong phòng chỉ có ánh sáng mờ ảo.

Chu Từ Trầm vẫn ngồi trước bàn, cúi đầu đọc sách, cả phòng yên tĩnh, chỉ có mình anh.

Thật tội nghiệp, đều là công lao của tôi.

Chu Từ Trầm nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên và khi nhìn thấy tôi, ánh mắt anh lộ ra chút ngạc nhiên.

"Trân Trân? Không phải..."

"Chu Từ Trầm, sinh nhật vui vẻ."

Tôi cầm bánh sinh nhật, nở một nụ cười rạng rỡ.

"Sao lại ngồi một mình trong phòng đọc sách vào sinh nhật, thật tội nghiệp..." Tôi nói rồi không nhịn được, tự cười thành tiếng.

Chu Từ Trầm đặt bút xuống, mỉm cười một cách bất lực.

"Ừ, thật tội nghiệp, vì ai cơ chứ?"

Anh tiến lại gần, cầm lấy mặt tôi, và hôn nhẹ vào khóe mắt tôi.

"Trân Trân nhớ sinh nhật của anh, anh thật sự rất vui." Anh thì thầm bên tai tôi.

Khi tôi mở bánh sinh nhật ra, tôi có cảm giác muốn đóng lại hộp bánh ngay lập tức.

Bánh mà tôi làm đã rất xấu, sau một đoạn đường gập ghềnh, nó còn xấu hơn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nghien/ngoai-truyen-qua-sinh-nhat.html.]

Tôi định vẽ một bức tranh của tôi và Chu Từ Trầm lên bánh, nhưng khi vẽ xong hình của Chu Từ Trầm, thấy nó xấu quá xấu xí, tôi quyết định không vẽ hình của mình nữa.

Để anh ấy xấu một mình vậy.

Vì thế, khi bánh đặt trước mặt hai chúng tôi, chúng tôi cùng rơi vào im lặng.

"Đây là... Trân Trân tự làm sao?" Chu Từ Trầm nhìn bánh một lúc lâu, "Rất đẹp."

"Thôi đi, Chu Từ Trầm, anh không giỏi nói những lời không thật lòng như vậy." Tôi không khách sáo vạch trần anh, "Nếu anh thực sự trông như hình em vẽ, lúc đó em có thể đã không để anh phẫu thuật cho em."

Tôi định chỉ trích anh, nhưng Chu Từ Trầm lại mỉm cười nhẹ.

"Anh không nói dối, anh thích tất cả những gì Trân Trân làm."

Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc.

"Chu Từ Trầm, nói thật đi, nếu hôm nay em thực sự quên sinh nhật của anh và đi chơi với Huệ Anh, anh có giận không?"

"Không." Chu Từ Trầm mỉm cười lắc đầu, "Chỉ cần Trân Trân vui vẻ, những chuyện khác không quan trọng."

Tôi nghe Chu Từ Trầm nói vậy, cười không ngậm miệng được.

"Chu Từ Trầm, giờ anh trông như một người hết lòng phục tùng vậy."

"Thế à, thì em cứ xem như anh là người hết lòng phục tùng đi."

Nhìn chiếc bánh xấu xí, tôi cũng ngại không cho Chu Từ Trầm ước và thổi nến, nên đơn giản cầm cái nĩa và thử một miếng.

Rồi hào hứng nói với Chu Từ Trầm: "Anh thử đi! Dù cái bánh này trông có vẻ xấu, nhưng hương vị vẫn rất ngon! Em còn chuẩn bị cho anh một món quà tuyệt vời, chút nữa em sẽ cho anh xem! Được rồi, được rồi, anh không phải là người phục tùng, anh cũng là cục cưng của em."

Tôi vừa nói vừa chăm chú ăn bánh, hoàn toàn không nhận ra ánh lửa ngày càng rực rỡ trong mắt Chu Từ Trầm.

Thấy anh vẫn đứng yên, tôi lại thúc giục: "Anh nhanh thử đi!"

"Được."

Chu Từ Trầm đáp, rồi nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau.

Anh hôn vào khóe miệng tôi, đầu lưỡi ẩm ướt lướt qua môi tôi, làm tôi cảm thấy tê dại.

"Trân Trân có thể tặng anh một món quà nữa không?"

Tôi hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn anh nghi ngờ.

Cằm anh nhẹ nhàng dựa vào vai tôi, hàng mi dài rung động, tạo thành những cái bóng vụn dưới ánh nến mờ.

Khi tôi quay đầu lại, hơi thở chúng tôi giao nhau, không khí trở nên lãng mạn và nóng bỏng, tôi như hiểu ra ý của anh.

"Ờ, hay là..."

"Không ổn." Chu Từ Trầm đột nhiên nhíu mày.

Tôi lập tức lo lắng nhìn anh, "Sao vậy?"

"Bệnh của anh có vẻ lại tái phát."

"Á?!"

Khi anh hôn tôi, lông mày anh bỗng giãn ra, tôi thấy nụ cười đắc ý trong mắt anh.

Thôi, tôi rộng lượng, xem như sinh nhật của anh, để anh làm gì thì làm vậy.

Loading...