Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nghiên Nghiên Tiểu Thư Trở Về - Chap 2

Cập nhật lúc: 2024-09-07 01:22:34
Lượt xem: 1

“Tớ vẫn còn chưa hết giận đâu”

 

“Ngô An Tương à, giờ cậu đang là giáo viên rồi đấy”

 

“Mặc kệ tớ…”

 

“Ây dô Tương Tương à tớ biết lỗi rồi, giờ chẳng phải tớ đã trở về rồi sao”

 

Hai cô gái vừa đi vừa cười giỡn trong rất thu hút người xung quanh, những người đi đường không khỏi ngoái đầu lại nhìn hai người

 

Một người cao ráo xinh đẹp theo nét đẹp phương tây với đôi mắt xanh nước trong veo – Ngô An Tương. Người còn lại trông rất đặc biệt, nét xinh đẹp rất lạ là nét đẹp bí ẩn nguy hiểm với đôi mắt thuỵ phụng sắc xảo 

 

Đến bãi đậu xe 

 

Du Dân Nghiên quay người sang hỏi Ngô An Tương

 

“Hôm nay cậu lái xe đi xe sao, thường ngày cậu rất ghé lái xe cơ mà”

 

“Không có, vì hôm nay đến đón cậu nên tớ mới đi xe.Nhưng tài xế không phải là tớ”

 

Du Dân Nghiên hơi bất ngờ, nếu không phải Tương Tương lái xe đến, vậy thì là ai

 

Không lẽ Ngô An Tương lại phản bội mình lén thông báo cho người khác biết tin mình về nước 

 

Tin tức cô về nước hiện tại vẫn chưa ai biết ngoài 3 người: là cô, Ngô An Tương và một người nữa…

 

Ngô An Tương đột nhiên thấy Du Dân Nghiên đứng lại, nét mặt trong rất suy tư, hiểu ra bạn thân mình đang lo lắng

 

Cô vội tiến tới chỗ Du Dân Nghiên, khoác vai Du Dân Nghiên để trấn an cô rồi mới giải thích 

 

“Này, không phải là người lạ, tớ hiểu hoàn cảnh của cậu hơn ai khác thế nên cậu đừng lo”

 

“Là chú út của tớ, hôm nay chú ấy cũng về nước”

 

“Nhưng chú ấy về sớm hơn cậu nữa tiếng”

 

“Trợ lý của chú ấy lái xe tới đón nên tớ đi tạm xe”

 

“Chú út vốn rất kiệm lời nói nên cậu có thể an tâm được rồi đó”

 

“À, tớ cứ tưởng…”

 

Du Dân Nghiên hơi giật mình, bản thân cô vậy mà lại nghỉ xấu cho Tương Tương

 

Cô gõ nhẹ vào đầu mình, tay nắm lấy tay Ngô An Tương, cả hai cùng tiến lai chiếc Hummer H1 màu đen tuyền nổi bật trong dàn xe đỗ ở đây

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nghien-nghien-tieu-thu-tro-ve/chap-2.html.]

Cốc ! Cốc ! Cốc !

 

Ngô Tường An gõ gõ thành lên cửa kính ô tô vài tiếng

 

“Chú út, mở cửa cho cháu”

 

Cửa kính hạ dần xuống, qua khung cửa kính ô tô người đàn ông đeo kính râm đen hiện ra 

 

Người đàn ông tháo kính xuống nhìn sang Ngô Tường An, giọng hơi khàn đặc quát nhẹ 

 

Tuệ Nghi

“An Tương, cháu bắt ép chú đợi nữa tiếng”

 

Anh ta vươn tay để lên thành cửa, tay kia gõ gõ trên mặt kính đồng hồ màu bạc sang trọng

 

“Đã là 11h hơn rồi”

 

“Do sân bay quá đông mà chú, cháu và bạn cháu phải đợi có đường trống mới có thể đi được”

 

/Bạn Cháu/

 

Khi từ này xuất hiện trong câu nói của Ngô An Tương

 

Người đàn ông đảo mắt sang Du Dân Nghiên đang dứng ở phía sau lưng Ngô Tường An, phẩy nhẹ tay

 

“Lên xe đi”

 

Sau khi lên xe Ngô Tường An nhìn ra cửa sổ, tay cầm chiếc điện thoại gọi trả lời cho người nhà vài câu đại khái như 

 

/Con đã đón cậu về rồi/

 

/Con và cậu đang trên đường đến/

 

/Chốc nữa là đến ngay ấy/

 

Du Dân Nghiên đảo mắt nhìn xung quanh, hơi hốt hoàng khi người đàn ông phía trước cứ nhìn chằm chằm mình vào gương chiếu hậu trung tâm trong xe 

 

Sườn mặt nghiêm nghị, đôi mắt hoa đào đẹp đến hút hồn, chỉ mới lộ ra góc nghiên ¾ khuôn mặt mà đã trông điển trai đến vậy, không biết khuôn mặt trông như thế nào nhỉ 

 

Du Dân Nghiên hơi thắc mắc, nhưng cô cũng có chút cảm giác quen thuộc khi nhìn người đàn ông ấy 

 

Trong đầu cô cứ nhớ nhớ quên quên sườn mặt ấy, dường như cô đã gặp người đàn ông này ở đâu đó nhưng cô lại không thể nhớ nổi

 

Sau khi gọi điện cho người nhà Ngô Tường An lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng

 

“Nghiên Nghiên, đây là chú út của tớ Trịnh Sơn Văn, chú ấy vừa đi công tác nước ngoài trở về “

 

“Chú ấy rất giỏi, chỉ mới 27 tuổi đã đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh, hiện tại là giám đốc của tập đoàn Trịnh Diên do chú ấy tự mình thành lập vào năm 24 tuổi,trong sắp tới và tương lai sẽ là người kế thừa Ngô gia”

Loading...