Nghịch Tử - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:00:36
Lượt xem: 43

Tôi ngồi trong văn phòng, mặt không biểu cảm hỏi cô ấy: "Bọn họ lấy đi bao nhiêu tiền?"

 

Trợ lý mấp máy môi: "Ba trăm triệu."

 

Tôi cười khẩy. Ba trăm triệu không nhiều, trước đây tôi mua xe nhà cho Chu Duật cũng đã lên đến hàng chục triệu. Nhưng đối với anh ta hiện tại trắng tay, ba trăm triệu không khác gì một con số khổng lồ.

 

Trợ lý do dự: "Tổng giám đốc Lâm, tôi không lo anh ta gặp chuyện gì, tôi lo anh ta sẽ đến gây phiền toái cho ngài."

 

Lời cô ấy lại thành sự thật. Buổi chiều, Chu Duật quả thật đã xuất hiện trước mặt tôi. Mới một tháng không gặp, nó đã tiều tụy đi nhiều, khi nhìn thấy tôi, trong mắt cũng không còn vẻ gai góc nữa.

 

"Mẹ!"

 

Vừa xuống xe, nó đã gọi tôi lại, trên mặt nở nụ cười: "Mẹ có thời gian không? Con mời mẹ ăn cơm nhé."

 

"Con đã đặt bàn rồi."

 

Tôi liếc nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: "Có gì thì nói ngay đi."

 

Chu Duật xoa tay, ấp úng nói: "Mẹ ơi, mẹ có thể cho con vay một ít tiền được không?"

 

"Cần bao nhiêu?"

 

"Năm trăm triệu!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nghich-tu/chuong-10.html.]

Tôi thấy buồn cười nói: "Theo tôi biết, anh bị lừa ba trăm triệu."

 

“Thì ra mẹ vẫn âm thầm quan tâm con, con biết mẹ sẽ không nỡ bỏ con mà!" 

 

Ánh sáng hy vọng lóe lên trong mắt Chu Duật, nó lại nói: "Đúng vậy, con đã bị lừa mất tiền, cũng tại con lúc đầu không nghe lời mẹ, mẹ cho con một cơ hội nữa đi, lần này con nhất định sẽ vực dậy."

 

"Ha." Tôi cười khẩy, "Đừng nói là tôi đã cắt đứt quan hệ với anh, ngay cả khi anh vẫn là con trai tôi thì tôi cũng sẽ không cho anh số tiền này."

 

Sắc mặt Chu Duật khi nghe đến đây thì lập tức thay đổi: "Ý của mẹ là gì?"

 

Tôi nhàn nhạt trả lời: "Không có gì, chỉ là thấy anh ngu ngốc quá, cho anh tiền chỉ là phí phạm."

 

Câu nói này đã thành công chọc giận Chu Duật. Nó nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con là con trai của mẹ, mẹ không thể đối xử với con như vậy!"

Tôi không hề sợ hãi nói: "Tôi tưởng những gì cần nói đã nói rõ ràng từ trước rồi."

 

"Chẳng phải chỉ là không muốn cưới Tôn Tư Duệ sao!" Chu Duật gằn giọng, tức giận nói, "Con cưới cô ta có được không? Mẹ đưa tiền cho con trước, đợi con xoay sở được rồi, con sẽ quay lại cưới cô ta!"

 

Tôi còn chưa kịp phản bác, Lục Lăng đã chậm rãi bước ra từ nhà hàng, trầm giọng nói: "Không cần thiết, anh không xứng với con gái tôi."

 

Chu Duật quay người lại, nhìn thấy Lục Lăng thì sắc mặt thay đổi: "Lục tổng?!"

 

Lục Lăng là một trong những đại gia giàu có nhất thành phố này, Chu Duật đương nhiên cũng biết anh ta.

 

Tôn Tư Duệ đi theo bên cạnh Lục Lăng, bước lên nắm lấy tay tôi: “Dì Lâm, bố con thấy dì  mãi không đến nên ra ngoài xem."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...