Nghênh ngang mà đi - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:40:45
Lượt xem: 499

16.

Người vừa đến tràn đầy khí chất thần tiên, là tài nữ nổi danh kinh thành, muội muội của Mạnh Thanh Châu, tên là Mạnh Khúc Doanh.

Nàng ta nhìn ta với vẻ kiêu ngạo, bình tĩnh và trang nghiêm, không có chút cảm xúc thừa thãi nào. Ta có thể thấy được nàng ta thích Phương Tất Hồi, nhưng nàng ta căn bản không cảm thấy ta là đối thủ của mình, không để ta vào mắt.

Mắt thấy Phương Tất Hồi buông tay, nàng ta hài lòng nhếch khóe môi, từ trong tay áo lấy ra một cái hà bao đưa tới.

"Lần trước thấy hà bao của chàng không đẹp, đây là lần đầu tiên ta làm, chàng cũng không nên g**hét bỏ."

Phương Tất Hồi rũ mắt không nhìn nàng, chỉ nói: "Không thích hợp."

Hắn xoay người ôm ta lên xe ngựa, lạnh lùng liếc về phía Mạnh Thanh Châu, mắng một câu: "Phế vật."

Cách cửa sổ xe, ta nghe thấy Chu Nhược bị Mạnh Thanh Châu hung hăng đẩy ra, tiếng khóc của nàng ta không lọt xuống dưới vó ngựa.

Phương Tất Hồi đen mặt bôi thuốc cho ta, mắng: "Không cho nàng xen vào chuyện của lão tử, nàng nghe tai này lọt qua tai kia!"

"Lão nương hiếm khi quản chàng? Lão nương báo thù của lão nương."

Ta tức giận, kéo hà bao bên hông hắn xuống, cười lạnh: "Chê tay nghề của ta kém, đừng dùng!"

Nói xong đ.ấ.m cho hắn một cái vào đầu.

Ngày hôm sau, Phương Tất Hồi hồi phủ muộn. Vết thương trên mặt đã có người cẩn thận bôi thuốc cho hắn, hà bao bên hông cũng được thay mới, là cái của Mạnh Khúc Doanh làm.

Ta và hắn rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh.

Ta chuyển đến Tây Uyển đã hơn một tháng, Phương Tất Hồi chưa từng đến thăm ta. Bên ngoài lời đồn thổi bay đầy trời, tất cả đều nói là hắn cùng Mạnh Khúc Doanh lang tài nữ mạo mạo đăng đối. (Trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối)

Họ còn nói ta tính tình ngang ngược, đánh phu quân, dụ dỗ Mạnh Thanh Châu và xúc phạm Chu Nhược không thương tiếc, nếu bị bỏ rơi cũng đáng đời.

Ta ngồi ở hành lang, uống rượu dưới ánh trăng, nghĩ đến Phương Tất Hồi, nghĩ đến không ngủ được. Những lúc sống một mình, ta dần trở nên nghiện rượu.

Mạnh Thanh Châu ngồi xuống bên cạnh ta, ta ngẩng đầu lên từ trong ngực, nhìn dạ hành y (đồ đen) của hắn, nở nụ cười.

"Lần đầu tiên trong đời, ta vì nữ nhân trộm gà trộm chó, cô nương còn không thưởng ta uống rượu?"

"Ta lại không cầu ngài đến, ngài cũng không phải là Phương Tất Hồi, đến đây, chỉ làm ta thêm thất vọng."

Ta vùi đầu xuống đất, hắn đứng dậy ngồi xổm trước mắt ta, nắm lấy tay ta, cẩn thận lau ngón tay bẩn thỉu cho ta.

"Móng tay đều gãy rồi, có đau không?"

Ta vừa tủi thân vừa uất ức, hóa thành nước mắt cùng phẫn nộ, giơ tay tát hắn một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nghenh-ngang-ma-di/phan-6.html.]

“Cút đi! Hiện tại ngài giả vờ là người tốt làm gì, ta bị ngài hại còn chưa đủ sao? Là ngài quyến rũ ta, là muội muội của ngài câu dẫn Phương Tất Hồi, dựa vào cái gì tất cả đều thành lỗi của ta, người của Mạnh gia ngài không biết liêm sỉ xấu xa!"

Hắn cũng không tức giận, sờ sờ gò má ửng đỏ của ta, cười nhạt nói: "Ai bảo nàng sinh ra có khuôn mặt như vậy mà trêu chọc ta."

17.

Hoàng hậu tổ chức một bữa tiệc trâm thoa, thiệp mời đưa đến phủ.

Phương Tất Hồi cho ta vào cung khi hắn làm nhiệm vụ, gần đây tâm tình hắn không tốt, dọc đường đi căng thẳng không lên tiếng.

Ta liếc mắt nhìn hà bao mới tinh bên hông hắn một cái.

"Thục cẩm (vải gấm của nước Thục), đeo ra ngoài đúng là có mặt mũi."

Hắn cũng không thèm nhìn ta, không mặn mà mở miệng: "Còn có năm cái nữa bị ta ném vào thư phòng, nàng muốn thì tự đi lấy."

Ta nghẹn thở vì hắn: "Thật sự là không rõ, Mạnh Khúc Doanh coi trọng đồ vô lại như chàng là vì cái gì."

Phương Tất Hồi không tiếng động nở nụ cười, giọng điệu mang theo châm chọc: "Nàng ấy nói, ta là người hiếm có trên thế gian, chính nhân quân tử."

Hắn đứng dậy kéo vạt áo choàng, bóp cằm vào nghiêng người về phía ta: "Trước kia ta đã nói, không ai có thể hiểu rõ ta hơn nàng, chỉ có nàng biết, trên đời này ta là người vô lại nhất."

Trong bữa tiệc, ta bị bỏ rơi, một mình ở góc đình trung tâm hồ. Lúc đang say sưa, Mạnh Khúc Doanh tới tìm ta.

Nàng đi thẳng vào vấn đề: "Nam nhi như Phương Tất Hồi, cả đời này nên làm người ở trên nhiều người, hắn cần nữ nhân tốt hơn, có thể giúp ích cho hắn nhiều hơn."

Ta dựa vào lan can ngọc, đưa ly rượu vào miệng cười hỏi: "Ai là nữ nhân tốt hơn? Là Mạnh cô nương sao?"

Nàng ta bị ta khinh thị nên khó chịu, lạnh lùng nói: "Bất kể là ai, chung quy cũng không phải là một nữ nhân vô danh ở trên núi, ngươi đang hút m.á.u hắn."

"Mạnh cô nương, một nữ nhân trên núi như ta đều biết, nàng là một cô nương chưa xuất giá, nói với ta những lời này, thật sự vượt quá giới hạn."

Ta híp mắt kề sát vào nàng, không thèm để ý nói: "Thật ra ta cũng cảm thấy Mạnh cô nương rất tốt, chỉ là đáng tiếc, Phương Tất Hồi hình như không nghĩ như vậy, ta còn chưa bao giờ nghe miệng hắn nhắc đến Mạnh cô nương."

Mạnh Khúc Doanh giả vờ không so đo với ta: "Hắn tốt là được rồi, vẫn nhớ tới tình nghĩa cũ."

Tầm mắt của nàng ta dán chặt vào chỗ cách đây không xa.

Ở chỗ đó, Phương Tất Hồi mang theo một đội người đi ngang qua, trên môi nàng ta nhếch lên nụ cười. Bắt buộc phải hỏi ta:

"Ngươi nói xem, nếu ngươi và ta đồng thời rơi xuống nước, hắn sẽ cứu ngươi, hay là cứu ta?"

 

Bình luận

4 bình luận

  • hình như nàng quyên phân cách tuyến nàng oiiiii.........

    ebe 6 ngày trước · Trả lời

Loading...