Nghệ thuật sát phu - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:01:16
Lượt xem: 272

13

 

Ta không nhịn được cười lớn, chỉ hai tiếng rồi sắc mặt trở nên lạnh lùng.

 

Ta phái Hoán Ngọc đi giải quyết Vấn Đông, một nam nhân từ trong góc sân vắng vẻ đi ra, hắn mặc y phục đen, tóc đen, đội mũ trùm đầu không thấy rõ khuôn mặt.

 

Ta ngồi trên ghế đá nói: “Mọi chuyện đã làm rất tốt. Sắc mặt của Tạ Chỉ như nhìn thấy ma vậy.”

 

Đây là hộ vệ mà ta và Tạ Chỉ mua ở chợ đen trước khi kết hôn - Hoán Châu, là một nam nhân tàn nhẫn, ít nói và cực kỳ đáng tin cậy trong công việc.

 

Hoán Ngọc cũng không biết tới sự tồn tại của hắn.

 

"Tỷ tỷ ta ở đâu?"

 

Hoán Châu nhỏ giọng nói: "Đã đi Phí Thành (Philadelphia), khoảng một tháng nữa sẽ đến nơi."

 

"Được rồi, vậy thì ngươi nên chú ý đến tướng công của ta nhiều hơn nữa. Cũng nên để mắt tới Tôn Diệu Châu, chú ý tiểu cô nương đó, đừng mềm lòng, đừng xem nàng ta là trẻ con."

 

“Vâng.” Thanh niên y phục đen im lặng xoay người, biến mất trong màn đêm.

 

Trên đời này tiêu tiền không có gì sai, tuy hơi đắt nhưng thực sự rất đáng giá.

 

Ta mặc kệ gió lạnh, ngâm nga vài giai điệu không mấy phổ biến, nghĩ đến viện của lão phu nhân hôm nay sẽ như thế nào, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

 

Ngày hôm sau, ta hẹn Tôn Diệu Châu đi mua mì, nàng nói đời này sẽ không bao giờ kết hôn, ta nói đó là ý kiến hay và sẽ gửi quà để chúc mừng. Khi nói đến tiền, Tôn Diệu Châu sẽ không bao giờ từ chối. Hoán Châu nói Tạ Chỉ đã rút toàn bộ số tiền từ Lâm Thành tiền trang (ngân hàng), đồng thời vay thêm một ít để bù lại. Có lẽ Tôn Diệu Châu sẽ bỏ chạy.

 

Sau khi gặp Tôn Diệu Châu một lúc, ta hỏi nàng ta liệu thỏa thuận đã xong chưa.

 

Ánh mắt nàng ta rời khỏi những viên ngọc bảo thạch: "Đây là giao dịch gì vậy? Ngụy phu nhân, chúng ta xem những viên ngọc này có tốt không."

 

Ta “ừm” rồi nhờ chưởng quỹ (người bán hàng) gói lại: “Muội muội thích nên ta sẽ dùng những viên ngọc này để làm trâm cài tóc cho muội. Ngày thường thấy muội để tóc suông, nữ nhân nào mà không thích trở nên xinh đẹp.”

 

“Lúc muội ở Giang Nam, có người đặc biệt tới chỗ muội tên là Tạ Chỉ, sau đó muội liền nghĩ tới cùng hắn làm giao dịch này, Ngụy phu nhân nói xem có phải là trùng hợp không.”

 

"Mọi thứ trên đời đều là việc của muội, là việc của muội, không ai có thể lấy đi được."

 

Ta nhân cơ hội nắm lấy tay nàng ta, xoa xoa vết chai sạn giữa các ngón tay của nàng ta: "Muội muội còn thiếu một chai dầu bôi tay. Gần đây ta nhận được đơn thuốc của  một người bạn, mùi vị rất thơm, ngày mai ta sẽ cử người đưa cho muội."

 

Tôn Diệu Châu bình tĩnh kéo tay ta lại: “Được rồi, muội cảm ơn Ngụy phu nhân trước.”

 

Ta mỉm cười, nhờ người lấy trâm cài tóc đính cườm và tua rua do chưởng quỹ gói lại rồi mang Tôn Diệu Châu theo từng gói lớn nhỏ ra ngoài. Tình cờ gặp Tạ Chỉ đang ngồi uống trà ở Nhị lâu, ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt u ám của hắn, ghé sát vào tai Tôn Diệu Châu nhỏ giọng nói: “Xem ra muội phải đi trước rồi.”

 

Đêm đó Tạ Chỉ về rất muộn, khi về liền chạy đến viện của ta, Hoán Ngọc cũng không ngăn cản, ta mặc y phục, ngái ngủ ngồi dậy: “Trễ như vậy rồi, tướng công có chuyện gì không?”

 

Hắn đứng ở đầu giường, chặn ánh sáng, cả người chìm trong bóng tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nghe-thuat-sat-phu/phan-7.html.]

 

"Làm sao nàng gặp được Tôn Diệu Châu?"

 

"Ai?" Ta dụi mắt, "À, Tôn tiểu thư, hôm nọ thiếp đi ra ngoài mua đồ gặp phải nàng. Tiểu cô nương này thật đáng thương, đến Phàn Thành tìm người thân lại bị lừa tiền, thiếp nghĩ nghĩ liền đưa cho cô nương ấy một ít tiền làm quà. Không ngờ tiểu cô nương này lại rất vui vẻ và nhất quyết muốn giao lưu với thiếp. Ôi, tướng công, có chuyện gì sao?”

 

Tạ Chỉ lảo đảo vài bước, chán nản ngồi trên mặt đất. Mắt hắn đỏ ngầu, hắn nhìn ta cười gượng: “Huệ Nương, ta…”

 

“Có chuyện gì vậy, tướng công?”

 

Hắn sửng sốt hồi lâu: “Không có gì, mấy ngày nay ta hơi mệt mỏi.”

 

Ta cúi xuống vuốt ve mặt hắn thật nhẹ nhàng, giống như ta vẫn làm khi còn nhỏ: “Không sao đâu, tướng công. Nếu chàng mệt thì cứ nghỉ ngơi vài ngày đi, đừng để mệt mỏi như vậy”.

 

Tạ Chỉ vùi đầu vào trong n.g.ự.c ta, trịnh trọng nói: “Được, ta biết rồi.”

 

Hắn có thực sự biết không? Ta mỉm cười đưa tay ôm đầu hắn: “Tỷ tỷ của thiếp sắp trở về, trước đó thiếp quên nói với chàng, một nửa tài sản của nhà chúng ta là của hồi môn của tỷ tỷ, nàng ở Vương phủ không dễ dàng gì, lần này nàng trở lại là để nói cho ta biết chuyện chính sự của Vương gia.”

 

Người trong n.g.ự.c ta cứng đờ: “Cái gì?”

 

“Chàng cũng biết, khi tỷ tỷ làm trắc phi của Vương phủ, trong triều đã tranh chấp nhiều năm, không có tiền, nàng đã nhờ nhà chúng ta giúp. Muội muội như ta là thương gia, không có tiền thì phải làm sao?”

 

Tạ Chỉ đột nhiên đứng dậy, suýt làm ta loạng choạng: “Khi nào tỷ tỷ của nàng về?”

 

Ta cười nói: “Thư vừa mới đến, e rằng bây giờ còn ba bốn tháng nữa mới lên đường."

 

Ta nhìn vẻ mặt của hắn rồi lại bước tới: "Chàng nghĩ sao, tướng công?"

 

“Ta không nghĩ gì cả.” Tạ Chỉ dừng lại, xoa xoa trán: “Sức khỏe của nàng thế nào rồi?”

 

"Mọi chuyện đều ổn, Tần đại phu nói có lẽ do thực phẩm thiếp ăn bao năm qua đã xung đột với cơ thể, làm tổn thương nội tạng. Bây giờ thiếp ổn rồi, nếu thiếp chăm sóc tốt đến năm sau, nàng nói thiếp sẽ ổn, vẫn có thể mang thai."

 

"Được rồi, thế thì tốt."

 

Ta mỉm cười đến trợn mắt trước những lời tử tế chân thành của Tạ Chỉ.

 

Ngày hôm sau, bà mẫu nói rằng sức khỏe không tốt và muốn mua một ma ma lo việc ăn uống cho nàng. Tất nhiên, họ giữ bí mật với ta và nhờ người hỏi thầm. Là một nhi tức (con dâu) hiếu thảo, ta đã sắp xếp mọi việc cho nàng.

 

Một tháng sau, cao dược Tần Thập Nhị để lại đã được sử dụng hết, ta cũng khỏi bệnh.

 

Bà mẫu bị bệnh nặng nên đã gọi một số đại phu có thanh danh trong thành. Sau khi chẩn đoán, họ đều nói bà mẫu bị ngộ độc, nhưng may mắn là nàng ăn ít nên không sao cả.

 

"Kẻ độc ác nào muốn đầu độc mẫu thân ta?"

 

Nghe xong, ta lập tức tức giận, nhờ người đến tra hỏi, Tạ Chỉ đập tay vào bàn: "Không cần phiền phu nhân, ta đã sai người đi rồi."

 

Ồ, ta yên tâm ngồi xuống nói: “May mà bà mẫu không bị nặng, nếu không tên ác nhân đó sẽ c..hết vạn lần. Một số đại phu này đã gặp rắc rối, nếu ra trước công đường, làm chứng cho chúng ta”.

Bình luận

5 bình luận

  • thật ra ko phải là bạn edit bạn ấy edit kém, mà là do văn phong tgia viết như 1 dạng tự sự vậy, nó ko quá liền mạch, hơn nữa tgia còn ko muốn sâu chuỗi cho nó đầy đủ logic nữa,bạn ấy edit dc như này cũng đã là tốt lắm rồi.. truyện đọc cũng dc, may nu9 quách tỉnh ko thì lại ko trâu bắt chó đi cày tới chết,vừa bị cha (nuôi ) tính kế lại còn suýt chết vì tư sinh tử của ông ta, đúng cha nào con lấy thâm y nhau... kết mở, thank chủ nhà đã upppppp

    ebe 5 ngày trước · Trả lời

  • Đọc như gg dịch. Ko hiểu j cả. Nhà edit kém quá

    Um-um 5 ngày trước · Trả lời

    • Gửi bạn bản gg dịch bộ này để so sánh thêm nha. Người yêu thời thơ ấu của tôi, chồng tôi, có một căn hộ ba phòng ngủ. Vào tháng thứ hai sau khi chúng tôi kết hôn, anh ấy bắt đầu cho tôi ăn thuốc độc mãn tính. Vợ chồng tôi liền đánh nhau, người cầu giàu, người hại mạng. Sau khi tôi ngừng giả vờ đạo đức, tình trạng của tôi trở nên ổn định hơn nhiều. một Tạ Chí đầu năm đi vào nam làm một ít việc, về đến nhà lại như một người khác. Người hầu của anh ta nói với tôi rằng Xie Zhiren đang ở mùa xuân thứ hai sau khi đến và gặp một người phụ nữ đến từ thế giới tại bàn rượu Giang Nam - dữ tợn, quyến rũ và xinh đẹp vô song. Tôi khuấy bát thuốc trong tay từ ấm sang lạnh. Tạ Chí và tôi quen nhau từ nhỏ, khi anh cầu hôn tôi, anh đã thề trước bài vị của cha mẹ tôi rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời và sẽ không bao giờ phá bỏ lời thề của anh. Anh vừa buông tay ra, bát thuốc lăn xuống đất kêu vang. “Vậy là trong nửa tháng kể từ khi tôi bị bệnh, anh ấy đã có tình cảm với… người đó?” Cậu bé bị đặt trên ghế và đánh bằng ván, sau bốn mươi đòn, cậu chỉ có thể thở ra chứ không thở vào được. Cậu dùng hết sức mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không có cử động. Tôi nhìn anh, cười khổ: “Nhà tôi cho anh đồ ăn thức uống ngon, nhưng anh phải làm công việc bán hàng, bao che cho Tạ Chí.” Khi tôi còn nhỏ, gia đình Tạ Chí nghèo khó, cha tôi nhìn thấy cũng không đành lòng, thường xuyên sai người hầu mang đồ ăn đến cho hai người. Mẹ tôi mất trẻ, mẹ Xie Zhi thường sống đạm bạc và mua một số vật liệu tốt để làm giày và tất cho tôi. Tôi nhớ từng người trong số họ. Tôi đứng dậy nắm tay Hoàn Vũ, cô ấy đau lòng nói: “Phu nhân, hãy về nghỉ ngơi đi. Bác sĩ không muốn người quá mệt mỏi.” Tôi lắc đầu: “Chờ một chút, anh ấy sắp quay lại rồi.” hai Khi Xie Zhi từ Giang Nam trở về, việc đầu tiên anh ấy làm là xin tôi một thanh kiếm trong kho, anh ấy nói rằng có một sứ giả vận tải đường thủy rất yêu thích những thanh kiếm nổi tiếng, tuy nhiên, tôi vẫn luôn chú ý đến những thay đổi trong thế giới. thế giới kinh doanh và thấy rằng không có Li lớn lên. Đó là đồ của bà tôi, tôi cất trong kho để sưu tầm, bây giờ ông lại lừa tôi đưa cho một người đàn bà ngoài đời. lố bịch. Khi Tạ Chí về, tôi ra lệnh cho hắn dựng một lò than, đồ đạc của hắn đã được xếp ngay ngắn trong sân. Hoàn Ngọc lần lượt bị đốt cháy. Pháo hoa bay dọc sân, một đám mây đen xám nổi lên, bị gió thổi bay. Tạ Chí vội vàng từ cổng chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng này, choáng váng. "Huệ Nương, ngươi đang làm gì vậy?" Tôi tựa vào chiếc ghế của phi tần, có bình phong ba mặt: một mặt là gấm thêu hai mặt, một mặt là bình phong hình núi chạm khắc ngọc tím, một mặt là vật quý giá duy nhất mà Tạ gia để lại. gia đình hồi đó, được dùng làm quà đính hôn khi tôi ngỏ lời cầu hôn. Tôi giơ tay ra hiệu cho cậu bé đẩy cậu ta xuống. Màn hình được gắn một lớp ngọc lục bảo, kêu leng keng và vỡ tan thành từng mảnh trên mặt đất. Âm thanh rất đẹp. Tạ Chí sắc mặt âm trầm, cũng không có tiến lên ngăn cản. Hắn thông minh như vậy, tự nhiên cũng biết nguyên nhân. "Mã Nguyên đâu?" Tôi nhìn anh ta, cổ họng tôi nghẹn lại, đợi một lúc mới nói: “Nô lệ nào phản bội Chúa, hãy đánh đập và bán đi.” “Mã Viện theo ta tám năm, sao ngươi lại có nhiều quyền lực như vậy?” Tạ Chí vội vàng đi tới, nhìn ta với ánh mắt hận ý chưa từng thể hiện ra ngoài. "Ta ở cùng ngươi mười sáu năm, ngươi cũng không phải tìm được tri kỷ sao? Cảm ơn ngươi, trên đời sao có thể có chuyện như vậy? Hả?" Xie Zhi không ngờ rằng tôi sẽ đặt vấn đề này bằng cả trái tim mình. Mấy năm nay ta đối với Tạ gia đều ngoan ngoãn, hiền lành, làm sao có thể bộc lộ thực lực của mình bây giờ? Tạ Chí nhìn tình trạng hiện tại của tôi, thở dài một hơi: “Huệ Nương, chỉ là trò làm ăn mà thôi, vui vẻ thì nói chuyện với tôi đi. Sao phải bận tâm thế này?” ba Tôi đã hỏi Xie Zhi vào ngày anh ấy cầm kiếm ra ngoài. Tôi nói: “Thưa ông, trang trí trên thanh kiếm này quá nữ tính. Chúng tôi có một chiếc đơn giản và trang nhã hơn ở tiệm cầm đồ ở Hồ Thành. Tặng chiếc đó làm quà có thích hợp không?” Tạ Chí cân nhắc thanh kiếm trong tay hai lần, cười nói: "Không cần, thanh kiếm này rất tốt." Tôi đồng ý, chồng tôi nghĩ làm như vậy là an toàn nên nhìn anh đi rồi cử người đi theo anh đến một sân riêng ở ngoại ô. Đó là nơi tôi cất giữ để nghỉ hưu, phong thủy đã được thầy đặc biệt kiểm tra, cảnh sắc không thể tuyệt vời hơn. Tôi đã mấy lần khen ngợi Tạ Chí, thậm chí còn tế nhị hỏi xem hắn có nhớ hay không, nhìn qua thì quả thực hắn đã nhớ rồi. Sau ngày hôm đó, anh vắng nhà suốt ngày và thậm chí không thèm bận tâm đến công việc kinh doanh. Đang ăn, mẹ chồng tôi tức giận ném đũa: “Con trai tôi đã tiếp quản việc nhà anh nên không bao giờ có ngày nghỉ. Trong nhà có nhiều tiền như vậy, thuê hai người làm việc cũng không được sao?” ?" Tôi mỉm cười xin một đôi đũa khác, thậm chí còn tự mình bưng canh cho cô ấy: “Mẹ chồng nói là mấy ngày nay tôi sẽ thu xếp để chồng không bận nữa. ." Tôi biết mình bị ốm vào một ngày nắng đẹp. Tôi đang đọc tài khoản của mình trong phòng làm việc thì đột nhiên mũi tôi chảy máu. Trời vừa khô vừa khô, tôi tưởng mình ăn đến tức giận nên nghĩ đến việc nhờ Hoàn Vũ nhờ nhà bếp làm món gì đó nhẹ nhàng. Nhưng vừa đứng dậy thì tôi đã ngã xuống đất. Bác sĩ bảo đây là căn bệnh thai nhi yếu ớt, không hiểu sao lại giấu kín cho đến khi đột ngột bùng phát. Anh ấy kiểm tra mạch tay của tôi nhiều lần, rồi cuối cùng thở dài và nói rằng tôi sẽ không sống quá năm năm. Sắc mặt tôi tái nhợt, tim như bị dao bóp nghẹt, chợt đau, toát mồ hôi lạnh, tôi siết chặt tay Hoàn Vũ, hỏi đi hỏi lại: “Tạ Chí đâu? Tạ Chí đâu?" Hoàn Vũ khóc như nước mắt Người bình thường nói: “Yên tâm, ta sẽ phái người gọi chú ta về. Làm sao bác sĩ có thể biết chính xác như vậy? Chúng ta hãy tìm thêm vài bác sĩ nữa, chúng ta sẽ viết thư cho đại phu nhân, thỉnh cầu bà mời một vị thánh.” “Sau khi lo lắng qua đi, Hoàn Vũ còn chưa bước ra khỏi cửa mà vấp chân ngã xuống ngưỡng cửa, vội vàng đứng dậy nói: “Đi kêu chú tôi quay lại. Đi nhanh đi.” ." “Không, ta nhẹ giọng nói.” Hoàn Vũ không nghe thấy, vì thế liền cao giọng nói lại: “Đừng tìm hắn, ta biết hắn ở đâu.” Hoàn Vũ lau nước mắt cho nàng: “Phu nhân, nếu không gọi ta là chú thì dựa vào ai?” Tôi mỉm cười, giơ tay chạm vào ngọn tóc của cô ấy: “Cô gái ngốc nghếch, liệu tôi có còn hy vọng rằng anh ấy sẽ thay đổi ý định khi biết tôi sắp chết không?” Tôi nhìn vào bàn tay mình và những đường nét trên tay tôi. Lòng bàn tay trong nháy mắt chuyển sang mờ ảo, hai dòng nước mắt rơi xuống, "Chúng ta hãy dựa vào chính mình." Ngoài một người ở viện khác ở ngoại ô, Xie Yu còn có hai người thiếp khác, một người họ Zheng ở phía bắc thành phố, người còn lại ở Xiao Cheng ở phía nam sông Dương Tử. Trước đây tôi chưa bao giờ để ý, nhưng sau này cô gái tên Sun Miaozhu này đã khiến Xie Zhi thận trọng dần dần mê mẩn, và tôi đã biết về cô ấy. bốn Bạn đang gây rắc rối phải không? Tôi nhìn Xie Zhi, người đàn ông mà tôi ngưỡng mộ từ nhỏ, và nhìn thấy đôi môi mỏng và lạnh lùng từ đôi lông mày của anh ấy. Nhìn tôi, tôi chợt nhún vai cười: “Cám ơn anh, anh vẫn chưa biết rắc rối thực sự là gì đâu.” Xie Zhi cho rằng tôi chỉ ghen tị và muốn gây sự để khiến anh ấy thay đổi ý định. Vì thế ngày hôm đó, anh đã dỗ dành tôi rất lâu và thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại người phụ nữ hào hiệp đó nữa. Tôi nhẹ nhàng dựa vào anh như trước: “A Chi, anh chỉ có em, nếu anh bỏ rơi em, em sẽ sống ra sao?” Chỉ cần tiêu tiền để tồn tại. Từ ngày thứ hai trở đi, tôi bắt đầu tiêu tiền như nước chảy, không lấy lại. Tôi nhờ kế toán bắt đầu thanh lý tài sản của nhà họ Ngụy, tôi định tiêu một nửa, nửa còn lại để lại cho chị tôi lấy chồng ở xa. Vào ngày này, tôi, Wei Huiyu, đã trở thành Thần Tài của một nửa FanThành, và tất cả các chủ cửa hàng trên phố đều khoanh chân đợi tôi rải tiền. Anh ta ném ngọc và quả cầu ra chỉ để nghe âm thanh. Tôi thậm chí còn không thèm ngó tới đồ ăn thức uống mà phái người trực tiếp đến phía Tây thành phố để cung cấp thêm bữa ăn cho những người đang chật vật kiếm sống. Mãi cho đến khi đi đến tiệm rèn, tôi mới nhìn thấy Tôn Diệu Trúc đang cầm thanh kiếm của bà tôi. Cô mặc bộ đồ màu đỏ và có mái tóc đen, đứng trước cửa tiệm rèn, chỉ tay và nhờ người mang dao rựa ra cho mình. "Ca, nhiệt độ gần như vô dụng, đây là ta tìm được trong sách cổ công thức, lấy ra có thể xem qua, nếu không phải thần khí, ta sẽ trả ngươi gấp ba." Cô ấy vui vẻ và trung thành, và có một sự tươi mới ở cô ấy mà tôi không có. Tôi đứng ở góc đường, theo sau là hơn chục người hầu, vô hồn nhìn cô, nhìn cô một lúc, quay lại nhìn Hoàn Vũ: “Nhìn xem, nếu là tôi, tôi cũng sẽ chọn cô ấy. Ai sẽ chọn người muốn chết? "Vải len?" Đầu gối trên chân tôi rất yếu, và đôi tay ôm Hoàn Vũ run rẩy. Lúc này, Sun Miaozhu lấy một chiếc rìu từ tiệm rèn và thực hiện một chiêu thức rất đẹp mắt trước cửa. Tôi chưa bao giờ thấy ân sủng như vậy, và nó khiến trái tim tôi rung động. "Huanyu, xin hãy đưa mọi người trở về nhà." Tôi chợt nảy ra một ý tưởng rất táo bạo, tôi muốn làm quen với người phụ nữ hào hiệp này. Người phụ nữ tuyệt đẹp này khiến chồng tôi ngất ngây. Hoàn Vũ từ chối, chỉ bảo những người khác về trước, sau đó đi từng bước nhỏ theo tôi vào tiệm sắt. Vừa tới cửa liền cảm thấy trên mặt nóng bừng, Tôn Diệu Trúc đang nói đùa với người thợ rèn, nhưng không thấy tôi tới liền dùng tay đánh vào đầu tôi khiến cô ta giật mình. mở chiếc bánh mới của cô ấy. “Ôi cô gái, tôi thực xin lỗi, tôi cạn lời.” Nhìn tóc tôi rối bù, cô lại càng cảm thấy có lỗi. Không biết từ đâu, tôi nhìn cô ấy và nói: "Cô gái này có thể biết cách chải tóc không? Nếu không có vấn đề gì thì cô ấy để tóc này trông rất đẹp." "Ah?" Tôn Diệu Trúc và Hoàn Vũ đều kinh ngạc kêu lên. "Tôi quen làm những việc ngẫu nhiên." Cô ấy nhìn tôi, rồi nhìn vào tiệm rèn bừa bộn và nóng bức, "Làm sao bạn có thể nhìn thấy vẻ ngoài lang băm của tôi với bộ trang phục này? Tốt nhất tôi nên nói cho bạn biết bạn đang ở đâu, và Hôm nào gặp lại." Tôn Diệu Trúc tới xin lỗi." Tôi lắc đầu ra hiệu cho Hoàn Vũ lấy vỉ nướng ra: “Tôi thực sự thấy nó trông rất đẹp, xin lỗi đã làm phiền cô gái.” Tôn Diệu Trúc sửng sốt: “Cô gái này đẹp như tiên, chúng ta đều có phụ kiện cài tóc, tôi thấy xấu hổ.” Cô cười nhẹ, nhận lấy chiếc lược trong tay Hoàn Vũ, mượn sân sau nhà thợ rèn để chải cho tôi. tóc, đến đây. Những ngón tay của cô ấy mảnh khảnh, lòng bàn tay trong có vết chai, xương chắc khỏe hơn phụ nữ bình thường. Nhưng khi chải tóc, tay tôi rất linh hoạt, tôi có thể làm tốt hơn cô út đã chải tóc được mười năm. "Khi tôi còn nhỏ, trong nhà có rất nhiều chị em, tôi luôn chải tóc cho họ. Chị ơi, chị đến từ Phàn Thành à?" Tôi chớp mắt: “Tôi đến từ Phàn Thành, cô gái đó đến từ đâu?” "Gia đình tôi ở Tây Bắc, khi còn nhỏ, tôi đã theo chủ nhân đến phía nam sông Dương Tử. Chị ơi, em muốn hỏi chị về một người." Cô lấy một chiếc dây buộc tóc trên tay ra, quấn gọn gàng. quanh tóc tôi. Lòng tôi thắt lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Là ai?” "Cảm ơn. Tôi là một doanh nhân. Chị có biết tôi không, chị?" năm Tổ tiên của gia tộc Xie Zhi đều là quan chức, sau này phạm phải điều cấm kỵ trong triều đình, sau này bị đàn áp và giáng chức, ở thế hệ của ông, tài sản ít, ít người thừa kế. Anh và mẹ phải một mình nương tựa vào nhau, cuộc sống của họ vô cùng khó khăn. Hai gia đình chúng tôi có quan hệ họ hàng với nhau, khi cha tôi nhận ra tôi thì ông đã luôn quan tâm chăm sóc tôi. Lần đầu tiên tôi gặp Tạ Chí, anh ấy đang nướng khoai lang ở cửa, mặt và quần áo đều dính đầy bụi, anh ấy nhìn tôi và bố tôi rồi cẩn thận đặt củ khoai đỏ lên mặt. Túi khoai tây đã được trao tay áo. "Bạn có đói không?" Anh ấy tám tuổi và tôi sáu tuổi. Nghĩ tới đây, tôi đã chải tóc rồi, mỉm cười nói với Tôn Diệu Trúc: “Tôi nhận ra anh ấy, anh ấy là một người chồng tốt được hàng xóm khen ngợi.” Nghe đến đây, sắc mặt cô như cứng đờ: “Nghe nói anh ta đã có vợ, vợ anh ta thế nào rồi?” Tôi hơi cụp mắt xuống: “Cô bé đến thăm họ hàng à? Sao em lại hỏi chuyện này?” "Ồ, không có gì đâu, tôi nghe nói vợ anh ấy bệnh nặng, tôi sợ cô ấy không khỏe, tôi lo lắng cho cô ấy." Ta liếc nhìn Hoàn Vũ, Hoàn Vũ cau mày lắc đầu, ý tứ sẽ không tiết lộ bệnh tình của ta. Tôi "ừm" rồi nói: "Tôi chưa nghe nói đến chuyện này. Tôi sợ đó là bí mật gia đình." Tôn Diệu Trúc đáp lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Không biết bệnh gì, ăn phải đồ không tốt sẽ không tốt." Tôi vội vàng đứng dậy: “Anh ăn gì thế?” Dường như bị tôi làm cho giật mình, Tôn Diệu Trúc do dự nói: "Người yếu không thể tùy tiện ăn uống, cô nương làm sao vậy?" Tôi và Tạ Chí kết hôn được bốn năm, khi mới cưới, anh ấy mỗi ngày đều ra lệnh cho nhà bếp hầm cho tôi một bát tổ yến, khi chúng tôi yêu nhau sâu đậm, anh ấy còn nhìn tôi uống. Lòng bàn tay tôi hơi lạnh, tôi gượng cười nói: “Nhà cô Tôn ở đâu? Hôm khác tôi đến thăm cô ấy.” Sau khi Tôn Diệu Trúc nói xong chỗ của cô ấy, tôi trao đổi với cô ấy vài câu rồi rời đi. Fang vừa rời khỏi tiệm rèn, tôi đã ôm chặt Huân Ngọc và nói: “Cô ấy biết là tôi”, không biết cô ấy nói vậy là cố ý hay vô ý, nhưng tôi có thể cảm nhận được. Tôn Diệu Trúc biết, “Anh đã gửi Có người từ Lâm Thành lặng lẽ tới. "Tìm được một vị có thể chữa khỏi độc cũng không tốn bao nhiêu tiền, càng sớm càng tốt." Hoàn Vũ không có phản ứng: "Ngươi đã nghĩ ra rồi, chúng ta đi gặp thêm bác sĩ đi." Tôi gật đầu: “Được, để xem thêm vài cái nữa.” Tôi dừng lại, “Mấy thành phố phía Bắc đang có dịch bệnh, giá lương thực của chúng ta cũng tăng lên rất nhiều. Đừng dùng danh nghĩa của tôi để xây dựng hai kho cháo. Hãy nấu một ít rau thơm để chống gió và lạnh, chúng ta sẽ làm ngay khi về đến, sớm nhất có thể ”. sáu Về đến nhà, tôi lại chải tóc rồi ra sân chính ăn tối. Mẹ chồng và Tạ Chí đã đợi sẵn, vẻ mặt hai người không vui, còn tôi thì mỉm cười. "Sao hôm nay chồng tôi về sớm thế? Đi ăn cơm đi. Cả nhà đang đợi tôi làm gì đó." Sắc mặt Tạ Chí càng ghê tởm hơn: “Trường Anh nói hôm nay cậu ra đường à?” "Ừ, tôi mua một món, không thích nên vứt đi." Từ khi kết hôn với Tạ Chí mấy năm, tôi hiếm khi xuất hiện trước công chúng như vậy, Tạ Chí nói, trong giới kinh doanh ai cũng biết đây là tài sản của nhà tôi, nếu ra ngoài sẽ bị người chê cười. “Gia đình chúng tôi có lý tưởng lớn lao nên chúng tôi không muốn thất bại như thế này, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa”. Mẹ chồng tôi thở dài, sau khi nói một cách nghiêm túc, bà bình tĩnh nhìn tôi. Tôi cười nói: "Ồ, vậy ra đó là lý do anh đợi tôi ăn. Nhà tôi làm ăn lớn nên mới tiêu tiền, không đáng tiền đâu." Tôi bưng bát cơm lên, ăn một miếng. bằng tay trái rồi cầm đũa lên, đây không phải món tôi muốn ăn: "Chồng tôi còn đi sân khác ở ngoại ô không? Nếu không tôi chuẩn bị bán đi." Tạ Chí đặt đôi đũa vừa mới cầm xuống: “Sao lại nhớ ra? Không phải ngươi nói thích sao?” Tôi nhìn chằm chằm Tạ Chí, lạnh lùng nói: “Gần đây tôi đột nhiên cảm thấy xui xẻo.” Anh ấy không nói gì, còn mẹ chồng tôi nhận thấy có gì đó không ổn và mời chúng tôi đi ăn. "Nhân tiện, tôi thấy cậu trông không được ổn lắm. Hôm nay tôi ra ngoài và nghe được một câu chuyện cười. Tôi có thể kể cho cậu nghe không, Lele?" “Hả?” Mẹ chồng có chút bối rối. Tôi nói tiếp: “Câu đó có nghĩa là khi một tên khốn mua dưa hấu thì nó phải lăn và bò. Hahahahahahaha.” Tôi đặt bát đũa xuống và cười: “Không phải buồn cười lắm sao?” Tạ Chí cau mày: “Ngươi đang nói cái gì?” “Con không thích đồ ăn nên không ăn.” Tôi đứng dậy, chào chiếu lệ: “Mẹ chồng, mời mẹ ăn đi.” …

      Nhân Trí 5 ngày trước · Trả lời

  • Cốt truyện ổn, vốn sẽ rất hay nếu ng dịch chăm chút câu từ hơn.

    Wisteria 5 ngày trước · Trả lời

    Loading...