Nghệ thuật lấy chồng - 9 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:14:55
Lượt xem: 846

21

Sau đó bọn họ hàn huyên cái gì, ta cũng không nghe được quá rõ ràng. Ta chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mặt Sở Du, lông mày của hắn rậm, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm rất rõ ràng, cả người hoàn mỹ giống như một pho tượng điêu khắc. Người xuất chúng như vậy, lại là phu quân của ta. Lại còn cưng chiều ta như vậy, bao dung ta như vậy, quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến dường như có chút không chân thật.

Trên đường về, ta hoảng hốt hỏi Sở Du: “Tại sao chàng lại tốt với ta như vậy? Chàng không ghét bỏ ta sao?”

Sở Du dừng lại, rất nghiêm túc nhìn ta: “Khương Uyển, nàng ghét bỏ ta là người què sao?”

Ta giật mình trừng to mắt, đau lòng ôm lấy cánh tay hắn: “Sao chàng lại nghĩ như vậy? Sở Du, chàng đã đủ tốt rồi, không ai hoàn mỹ cả, chàng ngàn vạn lần không nên để ý những thứ này."

Sở Du khẽ cười ra tiếng.

“Ta không thèm để ý, Khương Uyển, nàng biết không, nàng là người duy nhất trên đời này đối đãi với ta như người bình thường.”

Những người khác, có đồng tình, có thương tiếc, có kỳ thị, cũng có cố ý lơ đễnh. Nhưng chỉ có Khương Uyển là thật sự chưa bao giờ để ở trong lòng khuyết tật ở chân của hắn. Nàng sẽ dương dương tự đắc khiêu khích trước mặt Sở Du, sẽ cố ý tỏ vẻ ngoan ngoãn, cũng sẽ thường xuyên vụng trộm hâm mộ nhìn mặt hắn đến si ngốc.

"Thân thể của chàng, cùng xuất thân của ta, đều không phải tự mình có thể lựa chọn, sao phải để ý chứ?"

Sở Du chống ghế đứng lên, cúi đầu hôn ta.

Đêm nay ánh trăng vô cùng đẹp, ta chìm đắm trong lòng hắn, khi hắn bế ta lên, trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên một ý niệm.

Sở Du rõ ràng có thể đứng lên, vì sao hai buổi tối trước...

Thật đáng giận!

-----

Ngoại truyện (Nhị hoàng tử và Khương Mạn)

Ta cưới một hoàng phi cực kỳ thú vị, tính tình nàng thất thường, nói mấy câu liền mắng chửi người khác, nhưng ở trước mặt ta lại làm bộ làm tịch.

Ta cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu, thường xuyên muốn trêu chọc nàng.

“Mạn Mạn, gần đây hình như nàng hơi béo.”

“Đừng lo, yên tâm, bữa trưa ta sẽ ăn ít một chút.”

Buổi tối ta lại nghe thấy nàng nghiến răng, nói mớ.

“Cmm nhà ngươi, Sở Tuân, ngươi cũng không nhìn xem mình trông như thế nào, dám xoi mói dáng người lão nương.”

Ta không đẹp sao? Ta có chút tức giận, mẫu phi ta chính là đệ nhất đại mỹ nhân trong kinh năm đó, hoàng thân quốc thích Mãn Kinh này, ta chỉ thừa nhận Tam đệ so với ta tuấn mỹ hơn một chút.

Ngày hôm sau ta cố ý lạnh nhạt nàng, nhưng nàng không hề phát hiện, vẫn giả mù sa mưa đóng vai hiền lành.

Ta cùng Thái tử ở thư phòng nói chuyện, nàng tự mình bưng trà tới.

Thái tử lại nhắc đến chuyện của Chu Vũ An, trong lòng ta không vui, cãi nhau với hắn một trận.

Từ ngày đó trở đi, ta có cảm giác Mạn Mạn thay đổi, cả ngày tâm sự nặng nề, dáng vẻ mất hồn mất vía. Sau đó nàng nói mớ, ta mới biết được, nha đầu ngốc này, lại cho rằng ta muốn tạo phản. Trong lòng ta buồn cười, nhưng nhìn dáng vẻ nhát gan như chuột của nàng, lại muốn hù dọa nàng.

Mạn Mạn cũng sẽ thử làm nũng với ta: “Ta cảm giác hoàng hậu thật đáng thương, hậu cung có nhiều phi tử như vậy. Nếu ta làm hoàng hậu, tình nguyện đ.â.m đầu c..hết cho xong.”

Ta gật gật đầu, ăn nho từ trong tay nàng.

“Tính tình nàng quả thật không thích hợp làm hoàng hậu.”

Mạn Mạn cười ha hả, đưa tay ôm cổ ta, ngồi trên đùi ta: “Phu quân, vậy nếu ngài lên làm hoàng thượng...”

Ta lên làm Hoàng thượng, đương nhiên sẽ đổi người làm Hoàng hậu, phong nàng làm quý phi.”

Ta đưa tay vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của Mạn Mạn, có chút có chút mất tập trung.

Sắc mặt Mạn Mạn trầm xuống, đưa tay móc quả nho ra khỏi miệng ta, ném xuống đất dùng chân nghiền nát.

“Phi! Quý phi cm ngươi, sau này đừng nghĩ ăn đồ của ta nữa.”

Cô nương nhỏ tức giận đến tàn nhẫn, không thèm giả bộ dáng vẻ hiền lành nữa.

Ta sững sờ tại chỗ, cười ha ha. Lúc đi săn mùa thu, Thái tử bỗng nhiên giở trò lừa gạt, bắt Mạn Mạn đi, uy h.i.ế.p nàng cùng ta hòa ly.

Ta tức giận, Mạn Mạn thế mà lại dựa vào Thái tử, dáng vẻ muốn vạch rõ giới hạn với ta.

Cô nương nhỏ ăn trong móc ngoài này, ta cực kỳ tức giận, tiến đến vác nàng rời đi.

Ném nàng về doanh trại, Mạn Mạn vẫn khóc lóc mắng ta: “Sở Tuân, ngươi muốn c..hết thì tự mình c..hết, đừng hòng liên lụy ta.”

Ta không nói một lời, kéo thắt lưng trói tay nàng lại: “Khương Mạn Mạn, nàng thật sự là thiếu chỉnh đốn. Ta hỏi nàng, nếu hôm nay ta thật muốn tạo phản, nàng cũng sẽ vì bảo vệ tính mạng mà phân rõ giới hạn với ta sao?"

Mạn Mạn gật gật đầu, đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hồ nghi nhìn ta: "Cái gì gọi là thật sự tạo phản, chẳng lẽ ngươi vừa rồi -- ồ, vừa rồi Thái tử -- à, Sở Tuân, ngươi không có tạo phản?”

Mạn Mạn cao hứng bừng bừng.

“Mau buông ta ra.”

Ta lắc đầu, nhấc nàng lên giường.

"Mạn Mạn, nàng thật sự làm ta thất vọng, có phải trong lòng nàng chưa từng có ta không? Đêm nay nói yêu ta một trăm lần, ta sẽ tha cho nàng.”

Đêm dài, năm tháng dài đằng đẵng.

Ta có rất nhiều thời gian, làm cho nàng vui lòng đối với ta, cũng giống như ta đối với nàng.

(--END--)

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nghe-thuat-lay-chong/9-end.html.]

Tôi bị bạn mẫu giáo cưỡng hôn.

Cái đứa lợi dụng hôn tôi chính là con tra tình địch của ba tôi.

Tôi quẹt nước miếng trên mặt bôi lên người nó, sau đó đẩy nó ngã…

Nó nằm trên mặt đất, đầu gối bầm tím nhưng vẫn kéo vạt váy tôi nhất quyết không buông tay.

Tôi quay đầu thì thấy mắt nó đỏ hoe, tủi thân nói với cô giáo đang vội vàng đi đến.

“Con muốn Dao Dao đỡ con dậy”

1.

“Không muốn đâu, đỡ sao nổi.”

Nghe được lời nói của Trình Cảnh Nguyên, tôi dứt khoác quay đi, còn không quên hất chùm tóc đuôi ngựa, để lại cho nó bóng lưng lạnh lùng.

Tôi không muốn đỡ nó. Đùa nhau hả? Nó là một thằng nhóc chứ đâu phải là con mèo con c..hó. Một cô bé đáng yêu như tôi làm sao mà đỡ cho nổi.

Khi Trình Cảnh Nguyên thấy tôi không thèm để ý đến mình, nó mở to đôi mắt và bắt đầu khóc lớn, nước mắt cứ như vậy mà tuôn rơi.

Cô giáo đầy lo lắng đưa tay đỡ nó dậy.

Ngay khi cô giáo vừa chạm vào cánh tay, nó bắt đầu vùng vẫy dữ dội và khóc to hơn.

Trình Cảnh Nguyên một tay lau nước mắt, một tay kéo vạt váy của tôi, vẻ mặt vô cùng mất mát. Nhưng tôi ghét nhất là cái trò ăn vạ này, tôi ghét con nít khóc nhè, ba tôi nói con nít mà hay khóc nhè là không dũng cảm.

Nó cứ khóc làm tôi khó chịu, tôi hất cánh tay đang nắm vạt váy mình ra, muốn quay lại lớp để tiếp tục với mớ đồ chơi. Tôi ngẩng đầu lên và vô tình bắt gặp ánh mắt muốn giúp đỡ của cô giáo.

“…”

Được rồi, coi như là vì nể mặt cô giáo đi. Ai bảo tôi luôn muốn trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời cô chứ!

Tôi cuối xuống nhìn Trình Cảnh Nguyên, khi nó thấy tôi thì dần dần nín khóc.

“Dao Dao …” Trình Canh Nguyên nhỏ giọng gọi tôi.

“Ngã không đau mà đúng không? Cậu có thể tự mình đứng dậy được không?”

Trước khi nó kịp nói, tôi lên tiếng: “Ba tớ nói, vấp ngã thì phải tự đứng dậy. Bởi vì chúng ta đều là những đứa trẻ mạnh mẽ mà. Cậu sẽ làm được đúng không?”

Đôi mắt nó to và đen huyền đến nổi tôi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó. Tôi có gắng thuyết phục một cách nghiêm túc nhất có thể. Nó gật đầu chắc nịch rồi đứng dậy ngay lập tức.

“Giỏi quá!”

Tôi véo vào khuôn mặt mềm mại của nó rồi đứng dậy nở một nụ cười chuẩn mực với cô giáo: “Cô ơi, con có thể quay vào lớp chơi đồ chơi được chưa?”

Cô giáo gật đầu tán thưởng, tôi vui vẻ chạy vào lớp.

 

Nếu bạn quan tâm thì đây là bộ THANH MAI TRÚC MÃ (đã full tại Monkeyd)

Bình luận

0 bình luận

    Loading...