Nghệ thuật lấy chồng - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:34:31
Lượt xem: 654

Tỷ ta gả cho Nhị hoàng tử, nàng bảo ta đi gả cho Thái tử.

"Muội muội, đây là bảo hiểm kép, để nhà chúng ta phú quý, hãy khoá thật chặt!"

Hoàng thượng chỉ có ba hoàng tử, vị còn lại bị què, nắm chắc rồi.

Được rồi, ta vội vã.

"Ôi trời ơi, muội muội à, muội lầm rồi!"

1

Ta tên Khương Uyển, là đích nữ của Hộ bộ thượng thư, hôm nay đi tham gia cung yến do Trần quý phi tổ chức, tỷ tỷ ta đứng ở phía sau, tự mình trang điểm cho ta.

Nàng vừa chải đầu, vừa cẩn thận dặn dò ta.

“Muội à, từ nhỏ muội lớn lên cùng ngoại tổ ở Giang Nam, chút nữa đừng nhận lầm người. Tam hoàng tử là người bị què, Nhị hoàng tử muội đã gặp qua phải không? Thái tử tướng mạo tuấn mỹ, người của hoàng thất, mặc mãng bào, rất dễ nhận biết."

*(Mãng bào là y phục của hoàng tử.)*

Ta gật gật đầu, nhìn mặt mình trong gương, da trắng như hoa tuyết, xinh đẹp như hoa đào.

“Tỷ, muội nhất định sẽ bắt được Thái tử.”

“Tốt lắm, Nhị hoàng tử năng lực không tốt, nhưng dã tâm bừng bừng. Ta gả cho hắn, xem như nửa chân bước vào trong quan tài. Chỉ khi muội gả cho Thái tử, mới có thể giữ được phú quý của chúng ta.”

Tỷ tỷ dùng sức kéo dây thắt lưng, ta hít sâu một hơi.

“Ôi, chật quá, tỷ thả lỏng một chút, muội còn chưa ăn sáng mà.”

"Ăn cái gì mà ăn, eo nữ nhân, đao đoạt mệnh, đấu tranh vì sự sống còn, nắm chặt thái tử dưới váy thạch lựu của muội!"

Tỷ tỷ từ trước đến nay nói một không nói hai, ta chỉ có thể nghe nàng, mang chiếc bụng đói đi vào trong cung.

Cung yến được tổ chức trong điện Thanh Lương bên cạnh ngự hoa viên, các cung nữ trong tay bưng các loại đồ ăn điểm tâm, giống như hoa hồ điệp xuyên qua đại điện.

Ta đói đến hoa mắt chóng mặt, thắt lưng bị siết đến thở không ra hơi, lại chỉ có thể đưa mắt nhìn đồ ăn thức uống mà chảy nước miếng. Ngay khi ta nhịn không được nữa, đưa tay chỉ đĩa hạch đào thì tiếng ho khan của tỷ ta truyền đến: "Uyển Nhi, ta thấy sắc mặt muội không tốt, có phải là thời tiết nóng, cần phải đi ra ngoài vườn hóng gió không?"

Ta rụt tay lại, sững sờ quay đầu nhìn thoáng qua ngoài điện, ánh mặt trời nóng rực, tất cả hoa cỏ cành lá trong hoa viên đều ủ rũ, trên gạch đá hơi nóng bốc lên, như có thể nướng cháy người.

"Tỷ tỷ, bị cảm nắng sao không ở trong điện nằm nghỉ mà phải đi ra ngoài?"

Haha

Nhị hoàng tử bên cạnh cười khẽ một tiếng, tỷ tỷ lập tức tức giận trừng mắt nhìn ta một cái.

“Muội thì biết cái gì, bên ngoài gió lớn, mát mẻ! Còn không mau ra ngoài!”

Ta lập tức hiểu được, nhất định là Thái tử ở bên ngoài, đây là tỷ đang tạo cơ hội cho ta."

Ồ ồ, được.

Ta xoay người rời đi, thuận thế cầm một nắm bánh hạch đào giấu ở trong tay áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nghe-thuat-lay-chong/1.html.]

“Này, Uyển Nhi, muội...”

“E hèm, Mạn Mạn, chúng ta cùng kính mẫu phi một chén.”

Giọng nói trong vắt của Nhị hoàng tử truyền đến, ta thở phào nhẹ nhõm, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo chuồn ra cửa điện.

2

Thời tiết cực kỳ nóng, ta đi thật chậm, hai má phơi nắng đỏ bừng, cũng may là rất nhanh chóng phát hiện tung tích Thái tử ở trong một tòa chòi nghỉ mát.

Bên cạnh hắn không có người hầu hạ đi theo, hắn ngồi một mình ngồi ở trên ghế, mắt nhìn xuống, mày rậm, da trắng, sống mũi cao thẳng, sườn mặt rất hoàn mỹ.

Ta hít sâu một hơi, vặn vẹo eo nhỏ đi qua hành lễ, cổ họng ép cho giọng nói vừa nhu vừa mị, điệu muốn chảy nước: “Ồ, Thái tử điện hạ.”

Một chân ta giẫm lên góc váy của mình, ngã thẳng vào lòng Thái tử, khóe miệng sớm gợi lên một nụ cười thắng lợi.

Lộp bộp!

Bánh hạch đào trong tay áo tưới lên đầu Thái tử, mấy quả rơi vào trong ngọc quan (vương miện) màu trắng của hắn, có một quả theo sống mũi cao lăn thẳng xuống.

Nụ cười của ta cứng đờ trên mặt, xấu hổ nhìn Thái tử.

“Ha ha, ai mà ác quá vậy, ném đồ lung tung về phía chúng ta.”

Lông mày Thái tử giật giật, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đứng dậy!”

Ôi mẹ ơi, thật là hung dữ, ta rất sợ.

Không hổ là Thái tử, trên người hắn có khí chất sát phạt dù không biểu hiện sự tức giận, lúc này mím môi mỏng nhìn ta, chân ta rất không có tiền đồ mềm nhũn.

“Muốn bổn vương tự mình ném ngươi ra ngoài sao?”

“Hu hu - - ta, ta không phải ta cố ý không đứng lên, chân ta mềm nhũn, đứng không nổi.”

Hốc mắt ta nhanh chóng đỏ lên, ngấn nước đọng trên đuôi mắt, muốn rơi lệ.

Thái tử nhíu mày, cười lạnh.

“Ồ, chỉ có chút lá gan này, còn học người ta yêu thương nhung nhớ.”

Xong rồi, bị hắn nhìn thấu, trong lòng ta nhất thời càng rối loạn.

Thái độ này của hắn, xem chừng đối với ta không chỉ không hề có cảm giác, thậm chí có chút chán ghét. Sau này ta tìm cơ hội tiếp cận hắn, sợ là không dễ dàng.

Ta phải làm sao bây giờ, không hoàn thành nhiệm vụ của tỷ tỷ, ta sẽ hại c.h.ế.t cả nhà! Ta vừa hoảng vừa sợ, hoảng hốt tựa vào lòng Thái tử, thậm chí còn khẩn trương đến mót tè.

Phía trước bỗng nhiên có tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, cùng lúc đó, một bàn tay của Thái tử cũng đã túm lấy cổ áo sau của ta. Ta tin rằng, ngay lập tức hắn sẽ không niệm tình mà ném ta ra ngoài.

Vào thời điểm quan trọng, cơ thể ta phản ứng nhanh hơn bộ não của mình. Ta thuận theo tay Thái tử, kéo cổ áo của mình ra, dùng sức ấn đầu Thái tử xuống trước n.g.ự.c mình, sau đó bắt đầu lên tiếng khóc lớn.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...