Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGHE NÓI TÔI KẾT HÔN LẦN HAI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-03 21:12:44
Lượt xem: 2,010

Quản lý cau mày định nói. 

 

Tống Tư Tề trước mặt nàng nói: "Để cô ấy trở về nghỉ ngơi đi." 

 

"Còn có ai muốn trở về sao?" 

 

Đương nhiên không có.

 

Họ ước gì có mối quan hệ tốt với người giám đốc mới này. 

 

Tôi chộp lấy túi của mình bỏ chạy. 

 

Nhưng chưa đầy nửa giờ sau khi tôi nằm yên bình trên giường, điện thoại của tôi reo lên - tôi kiên nhẫn nhận cuộc gọi: "Alo?" 

 

Là đồng nghiệp Tiểu Lâm của tôi: "Cố Dao, cô sống cùng khu với giám đốc 6 à?" 

 

"Sao vậy?" 

 

Tiểu Lâm: "Chính là, giám đốc Tống say rượu. Chúng ta hiện tại đang ở cửa tiểu khu của các cô, nhưng không biết anh ấy sống ở đâu..." 

 

Tôi: "..." 

 

Tống Tư Tề, anh thực sự có thể làm được, gây rắc rối cho mọi người! 

 

Tôi đứng dậy mặc quần áo, chửi rủa rồi hét vào điện thoại: “Đợi tôi một lát, tôi đến ngay đây.

 

…… 

 

Đầu bên kia.

 

Tiểu Lâm cúp điện thoại: “Cố Dao nói bây giờ cô ấy sẽ đến đây.” 

 

Mấy đồng nghiệp nhìn nhau: “Vậy chúng ta... đi thôi?” 

 

Tiểu Lâm: “Không ổn lắm.” 

 

Tống Tư Tề vẫy vẫy tay: "Đi thôi, đi thôi, có người tới đón tôi." 

 

Mấy người nhìn nhau nói: "Giám đốc Tống, đây là túi của anh, cầm lấy đi." 

 

"Tạm biệt, giám đốc Tống…”

 

Chờ đến khi tôi đi xuống, tôi thấy Tống Tư Tề một mình tựa vào đèn đường. 

 

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi, cởi vài nút, mặt hơi đỏ. 

 

Ánh đèn đường màu cam chiếu vào anh. 

 

Có vẻ... hơi cô đơn. 

 

Tôi tặc lưỡi bước tới đó. 

 

Một ông lão nhặt rác đi ngang qua, nhìn chai nước khoáng trong tay Tống Tư Tề, hỏi: "Anh bạn trẻ, anh có muốn lấy lại chai này không?" 

 

Tống Tư Tề sửng sốt một chút, chậm rãi đưa chai cho ông ta. 

 

"Chú ơi, chú cũng đưa cháu đi đi. Không ai cần cháu nữa." 

 

Tôi: "..." 

 

Vốn dĩ tôi nghi ngờ anh ấy đang giả vờ say, nhưng bây giờ xem ra có lẽ anh ấy đã say lắm rồi. 

 

Tôi tiến lên vài bước, kéo anh ấy đứng dậy: “Về nhà đi.” 

 

Tống Tư Tề nheo mắt nhìn tôi một lúc, sau đó quay sang nói: “Chú, người không muốn con, lại đưa con về rồi.” .

 

10.

 

Cũng may cửa nhà Tống Tư Tề được mở bằng vân tay nên vào không khó khăn gì. 

 

Tôi ném Tống Tư Tề lên giường rồi ngã gục xuống đất, hoàn toàn bất lực. 

 

Nhìn Tống Tư Tề đang cau mày, tôi loạng choạng đứng dậy vỗ nhẹ vào mặt anh ấy: “Ngày mai tôi sẽ tính sổ với anh.” 

 

Sau đó tôi quay người định rời đi thì Tống Tư Tề đã nắm lấy tay tôi. 

 

Dù say nhưng anh ấy rất khỏe, chỉ bằng một lực, tôi đã ngã xuống giường. 

 

Anh ôm tôi như một con búp bê tựa đầu vào vai tôi. 

 

“Em lại đi nữa.” 

 

Tôi sửng sốt, hơi thở ấm áp của anh phả vào gáy tôi, khiến toàn thân tôi như bốc cháy. 

 

“Tống Tư Tề, buông ra.” 

 

Tống Tư Tề ôm tôi chặt hơn: “Không buông.” 

 

Tôi vùng vẫy một chút, nhưng vô ích. 

 

Mệt mỏi, thực sự. 

 

Đầu óc tôi hỗn loạn, không khỏi nghĩ đến những gì Tống Tư Tề đã nói khi chúng tôi chia tay. 

 

Anh nói: “Cố Dao, nếu hôm nay em thật sự cúp điện thoại, chúng ta liền xong thật.” 

 

“Anh sẽ không bao giờ gặp lại em trong đời nữa.” 

 

Cái này là cái gì? 

 

Tôi thở dài: “Tống Tư Tề, buông ra.” 

 

Anh tựa trán vào vai tôi, giọng có chút khàn khàn: “Cố Dao, anh hối hận rồi.” 

 

“Chúng ta bắt đầu lại nhé?”

 

11.

 

Tiểu Mạn hỏi lại mấy lần: "Sau đó thì sao? Sau đó đâu?" 

 

Tôi cong môi nói: "Sau đó tớ bỏ chạy." 

 

"Nếu còn ở lại nữa, tớ sợ mình sẽ rắc rối." 

 

Tiểu Mạn: “là phạm tội đi.”

 

Cô ấy lại hỏi tôi: "Tống Tư Tề thức dậy vào ngày mai, các cậu xấu hổ không?" 

 

Tôi không hề hoảng hốt: "Không sao đâu, bình thường anh ấy uống xong đều không nhớ được đâu." 

 

......... 

 

Tuy nói thế, ngày hôm sau, tôi đi làm trong nơm nớp lo sợ.

 

May mắn thay, Tống Tư Tề không đến làm việc, cả buổi sáng đều không thấy anh ấy. 

 

Quản lý bước tới bàn của tôi: “Tiểu Cố, tối qua cô có đưa giám đốc Tống về nhà không?” 

 

Tôi sửng sốt một lát: “Ừ.” 

 

Quản lý cau mày: “Kỳ lạ, sao anh ấy vẫn chưa đến làm việc à? Không có ai trả lời điện thoại của anh ấy." 

 

Tôi choáng váng. 

 

Sau khi quản lý rời đi, tôi suy nghĩ hồi lâu rồi cuối cùng bấm số điện thoại của Tống Tư Tề. 

 

Bíp bíp——

 

Không ai trả lời.

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Tôi mím môi, đứng dậy chạy ra ngoài: "Tiểu Lâm! Giúp tôi xin nghỉ phép!”

 

Chạy vội về nhà, cả người không thể thở được. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nghe-noi-toi-ket-hon-lan-hai/chuong-3.html.]

 

Nhưng không dám chậm trễ, tôi giơ tay gõ cửa phòng Tống Tư Tề. 

 

"Tống Tư Tề! Mở cửa!!" "Tống Tư Tề!!" 

 

Tôi hét lên một lúc, nhưng bên trong không có động tĩnh gì. 

 

Lòng tôi lo lắng, lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, lúc này mới phát hiện ra tay tôi run đến lợi hại. 

 

Bíp bíp—— 

 

Trước mặt tôi vang lên tiếng mở khoá cửa, tôi chợt nhìn lên. 

 

Tống Tư Tề sắc mặt tái nhợt, đứng ở cửa: "Vào đi." 

 

"Anh bị sao vậy?" 

 

Anh ấy ôm bụng đi tới sofa: "Đau bao tử, bệnh cũ thôi.” 

 

Tôi theo anh ấy vào nhà: "Tại sao không trả lời điện thoại?" 

 

Anh sửng sốt một lúc rồi với lấy chiếc điện thoại di động trên bàn cà phê đã tắt từ lâu. 

 

“Xin lỗi, phải nhờ em báo cho công ty một tiếng.” 

 

Nhìn bộ dáng của anh, tôi đột nhiên có chút khó chịu. 

 

Kể từ khi trở về Trung Quốc, người đàn ông này luôn tỏ ra rất phấn chấn trước mặt tôi. 

 

Nhưng trên thực tế, không ai trong chúng tôi làm tốt hơn người kia. 

 

"Anh uống thuốc chưa?" 

 

Tống Tư Tề: "rồi." 

 

Tôi hỏi anh: "Ăn cơm chưa? Anh cũng ăn rồi à?"

 

Tống Tư Tề trầm mặc mấy giây, khóe miệng có chút tự giễu: "Quên." 

 

Nói xong tôi bước vào bếp của anh ấy nhìn vào tủ lạnh. 

 

Ngay cả chai nước nóng cũng trống rỗng. 

 

Tôi thở dài, quay người đi về phía cửa. 

 

Tống Tư Tề gọi với theo tôi: “Em đi đâu vậy?” 

 

Tôi dừng lại: “Về nhà tôi, làm đồ ăn cho anh.”

 

12

 

Nhà tôi không có nhiều nguyên liệu nhưng vẫn có thể làm được một tô mì. 

 

Nửa giờ sau, tôi mang mì đến nhà Tống Tư Tề: “Nào, ăn đi.” 

 

Tống Tư Tề liếc tôi một cái, không nói gì. 

 

Tôi cười lạnh: “Yên tâm, không có độc.” 

 

Tống Tư Tề sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Không phải em chưa từng làm việc này sao?” 

 

Khi tôi 13 tuổi, Tống Tư Tề 14 tuổi, thừa dịp bố mẹ không có nhà, tôi vào bếp lần đầu tiên.

 

Lúc đó lá gan cũng rất lớn, thuận lợi nhóm lửa, mà còn bắt đầu làm theo sự hướng dẫn của người lớn một cách đàng hoàng. 

 

Tôi gần như nổ tung cả bếp nhưng cuối cùng cũng làm được một bát mì. 

 

Bát mì đó cuối cùng đã lọt vào bụng Tống Tư Tề. 

 

Tống Tư Tề nói: “Đêm đó anh bị nôn mửa tiêu chảy, suýt nữa phải nhập viện.” 

 

“Cố Dao, món mì của em thật sự rất đặc biệt.” 

 

Tôi cong môi: “Nếu ăn không ngon thì sao anh lại ăn hết?”

 

Tống Tư Tề ngước nhìn tôi: "Bởi vì em đã làm nó." 

 

Tôi nhìn anh ấy vài giây, rồi quay đi một cách mất tự nhiên. 

 

Tống Tư Tề không nói thêm nữa, lặng lẽ cúi đầu ăn mì. 

 

Tôi đứng trước mặt anh nhìn xuống anh. 

 

Anh ăn nhanh đến nỗi một lúc sau đã chạm đáy bát. 

 

Điều này khiến tôi ảo tưởng rằng mình là một đầu bếp giỏi. 

 

"Ăn thêm?" 

 

Tống Tư Tề ăn xong canh: "Không, tôi no rồi." 

 

Tôi với lấy bát trước mặt anh, chuẩn bị đi ra ngoài. 

 

Tống Tư Tề không kịp phòng bị nói: "Em có nghĩ tới lời tôi nói tối qua?" 

 

Bang - 

 

Tôi lắc lắc người, cái bát trong tay rơi xuống đất. 

 

Tôi nhìn đống bừa bộn trên mặt đất rồi quay lại nhìn Tống Tư Tề bằng ánh mắt buồn bã. 

 

"Anh phải trả tiền cho bát này.”

 

13.

 

Tống Tư Tề nhìn tôi: “Tôi nhớ hết những gì tôi nói tối qua.” 

 

Tôi nhìn anh, nhếch môi: “Anh có biết tại sao chúng ta chia tay không?” 

 

Tống Tư Tề gật đầu: “Tôi biết.” 

 

Tôi có chút ngạc nhiên: "Anh biết?" 

 

Anh nhìn tôi: "Bởi vì em không có cảm giác an toàn nên em không tin tưởng vào mối quan hệ này, trong lòng em cảm thấy chúng ta sẽ không tồn tại được lâu." 

 

Mọi điều anh ấy nói đều đúng. 

 

"Nhưng Cố Dao, việc anh ngỏ lời hẹn hò với em không phải là ngẫu hứng." 

 

"Anh thích em, đã thích như vậy gần mười năm rồi." 

 

"Đêm trước khi cầu hôn em, anh đã thức cả đêm. Làm sao có thể chỉ là nhất thời?" 

 

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, Tống Tư Tề nhìn tôi với ánh mắt nóng rực, ánh mắt nóng bỏng đến mức tôi gần như hoảng sợ quay đi. 

 

Một lúc sau, tôi mới nói: “Anh có ngửi thấy mùi gì không?” 

 

Tống Tư Tề cau mày: “Cố Dao, đừng chuyển chủ đề nữa.” 

 

Tôi cẩn thận ngửi một lần nữa: “Thật sự, anh không ngửi thấy mùi khét sao?”

 

Tống Tư Tề: "..." 

 

 

"Em có tắt bếp trước khi ra ngoài không?" 

 

Tôi kinh hãi nhìn anh, rồi lao ra khỏi cửa: "Nhà bếp của tôi!

 

... 

 

May mắn phát hiện kịp thời, phòng bếp của tôi vẫn có thể cứu được. 

 

Tôi nhìn cái nồi đen như mực rồi quay sang Tống Tư Tề: “Cái nồi này anh cũng phải trả tiền.”

Loading...