Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nghe Nói, Em Vừa Mắng Tôi - Chương 7.2-9

Cập nhật lúc: 2024-07-18 07:19:14
Lượt xem: 2,093

Ở đầu dây bên kia, Ninh Nhã vẫn đang gọi tôi.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, định hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra tối qua thì nghe thấy giọng của người thứ ba trong phòng.

Tôi run rẩy, ôm n.g.ự.c ngẩng đầu lên.

Tề Diên dựa vào khung cửa gõ nhẹ.

"Tỉnh rồi? Dậy ăn chút gì đi."

Tôi tròn mắt nhìn anh trong năm giây, vô thức lật chăn ra kiểm tra. Quần áo vẫn còn. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, đầu dây bên kia Ninh Nhã lại nói: "Được rồi, tớ hiểu rồi, các cậu cứ bận việc đi."

Tôi nhìn điện thoại bị cúp máy, đầu như muốn nổ tung.

Ninh Nhã, cậu hiểu cái gì chứ???

Tề Diên nhìn tôi đầy thích thú.

Tôi nắm chặt chăn không biết phải làm sao, giờ nói gì cho phải nhỉ?

"Hi, thật tình cờ quá, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Gặp nhau trong nhà người khác, trên giường người khác, đúng là quá độc đáo, Hạ Khinh Khinh.

Hay là khen ngợi chút: "Wow, giường của anh mềm quá."

Ờ...

Thôi tốt nhất là im lặng.

Tề Diên cười cười, tiến lại gần, lấy từ tủ quần áo ra một bộ đưa cho tôi.

"Nếu cô Hạ không ngại, có thể mặc tạm đồ của tôi."

Lấy xong quần áo, Tề Diên không ở lại phòng lâu, để lại tôi với bộ đồ trong tay rối rắm.

Sau một hồi do dự, tôi vẫn quyết định mặc đồ của Tề Diên.

Dù áo sơ mi quá rộng, quần quá dài.

Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác, quần áo của tôi đã nhăn nheo không thể mặc ra ngoài được.

Tôi nhét vạt áo sơ mi vào quần, xắn tay áo lên tới khuỷu tay, còn quần thì phải xắn mấy lớp mới không chạm đất. Nhưng vì quần quá rộng, tôi phải dùng tay giữ chặt để không bị tụt xuống.

Sau khi thay đồ xong, tôi đi rửa mặt, trên bồn rửa có sẵn kem đánh răng, bàn chải và khăn mặt mới, chắc là Tề Diên đã chuẩn bị.

Tôi vừa đánh răng vừa soi gương, càng nhìn càng thấy không ổn.

Tối qua tôi rõ ràng đã trang điểm mà, sao giờ mặt lại sạch sẽ thế này?

Tôi nhổ bọt ra, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua.

Một lúc sau, tôi ngồi trên bồn cầu với khuôn mặt vô hồn.

Thật là tạo nghiệp, tôi say rượu mà dám làm vậy?

Đúng là tôi đã say rượu và ôm hôn Tề Diên.

Đây là chuyện tôi có thể làm sao?

Hạ Khinh Khinh, ai cho mày dũng khí thế!?

Tôi tự kỷ trong khoảng mười phút, cuối cùng quyết định cứ mạnh dạn bước ra ngoài.

Tề Diên đang ngồi ở bàn ăn, thấy tôi bước ra, nhìn tôi từ trên xuống dưới.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Cuối cùng, ánh mắt anh ấy dừng lại ở tay tôi đang giữ chặt cạp quần, im lặng vài giây rồi bật cười.

...

"Cười gì chứ?"

"Cười vì cô đáng yêu."

 

Chương 8

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nghe-noi-em-vua-mang-toi/chuong-7-2-9.html.]

Một bữa cơm ăn không được thoải mái, cuối cùng vẫn là tôi mở miệng trước.

"À này, thật xin lỗi anh, có phải tối qua tôi đã làm phiền anh không? Nhưng tôi thề, thật sự không phải cố ý đâu."

Tôi giơ tay thề, tỏ vẻ thành khẩn nhìn Tề Diên để chuộc lỗi.

Tề Diên không nói gì, anh ấy đứng dậy vòng qua bên cạnh tôi, rồi cúi xuống.

Từ khi gặp Tề Diên, trái tim tôi chưa bao giờ bình yên. Khoảng cách quá gần, tôi chỉ cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt.

"Tôi tha thứ cho cô rồi."

"Hả?"

Tề Diên lại gần thêm chút nữa.

"Tôi nói tôi tha thứ cho sự mạo phạm của cô."

Giọng nói trầm ấm của anh truyền qua màng nhĩ, lan tỏa trong huyết quản của tôi.

Tôi ôm n.g.ự.c mình, sợ rằng nhịp tim của mình sẽ làm phiền Tề Diên.

Giây tiếp theo, tôi cảm nhận được ngón tay mềm mại chạm vào khóe môi mình.

Khi tôi đang tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, Tề Diên giơ lên trước mặt tôi một hạt cơm dính trên đầu ngón tay.

Chết tiệt, một hạt cơm nhỏ lại phá hỏng bầu không khí!?

"Ăn từ từ thôi, cơm dính hết lên mặt rồi." Anh cười nói.

Tôi cười ngượng ngùng, cúi đầu ăn tiếp.

Ăn xong, tôi lập tức nhắn tin cho Ninh Nhã bảo cô ấy mang chìa khóa đến cho tôi.

Không thể tiếp tục ở cùng Tề Diên nữa, tôi sợ mình sẽ c.h.ế.t vì tim đập quá nhanh. Có lẽ chuyện này sẽ trở thành trò cười ở bệnh viện. 

Tề Diên dường như nhìn ra sự bất an của tôi. Anh ấy bưng một đĩa xoài cắt sẵn đến trước mặt tôi nói: "Hôm nay tôi không phải đi làm, cũng không thấy phiền, cô Hạ không cần phải ngại."

Tôi không khỏi cảm thán trong lòng, trên đời này sao lại có người vừa đẹp trai vừa chu đáo như vậy chứ.

Nhưng anh ấy cứ gọi tôi là cô Hạ, khiến tôi thấy hơi ngại.

"Cứ gọi tôi là Khinh Khinh đi, anh cứ gọi tôi là cô Hạ mãi, tôi thấy kỳ cục lắm."

Tề Diên nhìn thẳng vào mắt tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi.

"Khinh Khinh."

Chết rồi, anh ấy gọi tôi thế này, tôi càng ngại hơn.

Tôi quay đi chỗ khác, lúng túng cầm một miếng xoài lên nhét vào miệng, cố gắng chuyển đề tài.

"Xoài ngọt thật."

 

Chương 9

Trong lúc chờ Ninh Nhã, tôi và Tề Diên đã buôn được không ít thứ.

Tề Diên, hai mươi sáu tuổi, có một công ty, mở quán bar vì sở thích, tháng trước mới chuyển đến đây, nhưng mới dọn vào tuần trước.

Trò chuyện nhiều, tôi dần dần thoải mái hơn.

Tôi thử hỏi: "Tối hôm qua anh giúp tôi tẩy trang à?"

Tề Diên gật đầu.

Như thể nhìn ra được sự nghi ngờ của tôi, anh ấy lại bổ sung: "Trước đây chị tôi để lại đống mỹ phẩm này, tôi đã tìm hướng dẫn trên mạng rồi giúp cô tẩy trang."

Lần đầu tiên trong đời để một người đàn ông tẩy trang cho mình khiến tôi cảm thấy thật sự rất ngại ngùng, bèn cúi đầu nói một tiếng "Cảm ơn."

Tôi nghĩ chủ đề đến đây là hết rồi, không ngờ Tề Diên lại nói:

"Khinh Khinh không trang điểm cũng rất đẹp."

Thình thịch... thình thịch...

Trái tim tôi thực sự đập nhanh hơn.

Không phải chứ, Tề Diên, anh có thể đừng thả thính tôi nữa được không?

Loading...