Ngày xuân tiêu tán - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-03 04:17:43
Lượt xem: 571

4

“Công chúa, lát nữa phò mã sẽ về thôi, nô tì xin lui ạ.”

Tì nữ Vinh Uyển kéo tay áo ta, trước mắt là một màu đỏ, nến rồng phượng nhảy nhót dữ dội.

Còn ta khoác áo cưới, đang ngồi trên giường tân hôn trải đầy táo đỏ long nhãn.

Ta nhận ra mình đã trọng sinh.

Trọng sinh đúng vào ngày thành thân với Tiêu Dật Hiên.

Kiếp trước cuộc đời bi thảm của ta phải kể từ thời điểm này, ông trời cho ta cơ hội làm lại.

Tất nhiên ta phải nắm bắt. Nếu nhớ không nhầm, còn nửa canh giờ nữa là Tiêu Dật Hiên sẽ về.

“Đợi đã.” Ta gọi Vinh Uyển sắp sửa rời khỏi, đi đến gần nàng ta thì thầm một hồi, giữa ánh mắt ngạc nhiên của nàng ta, ta nhẹ gật đầu.

Không lâu sau Vinh Uyển cầm thứ ta dặn, nhẹ nhàng thả vào bình rượu hợp cẩn.

“Ngươi đi gọi Tất Du Lễ, lúc này hắn ta hẳn đang ở tiền sảnh, phải đưa được hắn tới đây, hai người ẩn núp trong bóng tối, lát nữa nếu Tiêu Dật Hiên vào phòng, ta chỉ cần hét lên một tiếng “Đừng”, hai người lập tức xông vào, hiểu chứ?”

Vinh Uyển tiến đến, đưa tay áp lên trán ta.

“Không sốt mà thốt ra toàn lời mê sảng này chứ.”

Vừa nói vừa rảo bước ra khỏi phòng.

Vinh Uyển vừa đi được một lúc, Tiêu Dật Hiên đã say khướt đẩy cửa phòng tân hôn.

Ta bất giác vùng dậy, lùi về sau vài bước.

Gia nhân đỡ Tiêu Dật Hiên rời đi, hắn cũng lười diễn, hơi men trong mắt dần tan đi, từng bước từng bước tiến về phía ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngay-xuan-tieu-tan/chuong-4.html.]

“Niệm Niệm, sao nàng không đợi ta đến vén khăn, nóng lòng đến vậy sao?”

Ta cố nhịn cơn xung động muốn chửi rủa, mở miệng cười nói:

“Đợi lâu quá, hơi đói bụng.”

“Đến đây ngồi, chúng ta cùng uống chung ly rượu hợp cẩn này.” Hắn vỗ vỗ lên ghế, cứ như sắp ăn tươi nuốt sống đánh giá ta.

Cùng lúc đó, bên ngoài vọng vào tiếng mèo kêu.

Đó là mật hiệu giữa ta và Vinh Uyển.

Ta bèn liều lĩnh ngồi xuống, cầm chén rượu trong tay.

Ngay giây kế tiếp, ta ném mạnh chén rượu xuống đất: “Có phải tướng quân đã hạ thuốc vào rượu không?”

Tiêu Dật Hiên mặt mày tức ta vì ta làm vỡ chén rượu: “Đêm tân hôn ném chén rượu cho ai coi vậy, so với Ý Nhi, nàng kém xa quá!”

Ta cười lạnh nói một tiếng: “Tướng quân nói thế để làm gì, so với tiểu vương gia nước Dạ Tần, thì tướng quân chẳng kém hắn cả phần ngàn, công chúa đường đường chính chính như ta không chê tướng quân là viên hòa thượng hoàn tục đã là quá tốt, tướng quân còn chê bai ta cơ đấy!”

Tiêu Dật Hiên sửng sốt, sau đó đứng dậy, dùng sức bóp chặt cằm ta.

“Nàng còn dám cãi, xem ta không…”

Ta giơ trâm cài trên tóc lên, chọc mạnh vào tấm lưng hắn.

Hắn đau đớn kêu lên, lực siết trên tay cũng mạnh hơn.

Ta cố chịu đau, gào lên với bên ngoài: “Đừng mà!”

Trong nháy mắt Vinh Uyển và Tất Du Lễ cùng ập vào.

Sắc mặt hai người kinh ngạc, Tất Du Lễ còn tiến lên khống chế Tiêu Dật Hiên trên mặt đất.

“Ngươi dám động thủ với công chúa, tội này thật đáng ch//ết.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...