Ngày xuân tiêu tán - Chương 12 - 13

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:05:26
Lượt xem: 4,294

12

Ta bán Bích Xuân đi kỹ viện, kỹ viện mà kiếp trước Vinh Uyển bị bán đến.

Vì muốn trả thù, ta để Vinh Uyển tự mình đưa đi.

Nghe nói, khi đến đó, Bích Xuân vẫn còn ngây thơ.

Miệng thì lắp bắp nói: "Ta là tỳ nữ mà tướng quân thích nhất, các ngươi dám đối xử với ta như vậy sao."

Vinh Uyển tát nàng ta một cái bốp: "Thích nhất hả? Cô xứng à?"

Ánh mắt ác như rắn độc của nàng ta nhìn Vinh Uyển.

"Cô nói cho chủ tử của cô biết, đừng tưởng đánh phát ta đi là có thể chiếm được lòng tướng quân, nàng ta chỉ là thế thân thôi, còn kém xa ta. Người kia sắp về rồi, chủ tử của cô chắc chắn sẽ sống còn thê thảm hơn ta gấp trăm lần!"

Ta đã dặn mụ tú bà ở đó cho Vinh Uyển nhiều cơ hội thể hiện mình.

"Công chúa..." Vinh Uyển nói mà không nói được.

"Hửm?" Ta ngước mắt nhìn.

Nàng ta nhịn không được nói ra hết:

"Bích Xuân nói, hôm qua phò mã trở về phủ, liền hứng chí sủng hạnh nàng ta, trên giường phò mã nói... nói người trong lòng mình thực sự đã trở về, đến lúc đó sẽ cưới Bích Xuân làm thiếp, người nói xem, phò mã này, phỉ... Tiêu Dật Hiên hắn sao có thể là loại súc sinh như vậy!"

Hôm qua còn rất nghiêm túc nói với ta rằng sẽ không tha cho Bích Xuân, quay về lại không nhịn được sủng hạnh nàng ta.

Xem ra Bích Xuân này có chút thủ đoạn trên người.

Đã hắn lưu luyến Bích Xuân nhớ mong không thôi vậy thì chờ tỷ tỷ về, ta phải đón Bích Xuân trở về mới được.

Nhưng trước đó.

Ta thì thầm căn dặn bên tai Vinh Uyển mấy câu, nàng ta sợ hãi che miệng lại.

"Công chúa, người ở lâu trong cung sâu, sao lại biết những chuyện này."

Tất nhiên đây đều là những chuyện kiếp trước bọn chúng làm.

Kiếp trước, Tiêu Dật Hiên luôn ép ta uống thuốc để hầu hạ hắn, còn lần nào cũng bắt ta phải gọi tên tỷ tỷ, ra vẻ giường chiếu đê mê cùng tỷ tỷ.

Sau khi ta phát hiện, có lần ta nôn hết thuốc mà hắn bắt uống ra, cố tình khiến hắn buồn nôn, lần nào cũng nhắc đi nhắc lại tên của mình.

Hắn đánh ta một trận nhưng vẫn nguôi giận không được, liền tìm một gã ăn mày mắc bệnh cho tiền để đi hành hạ Vinh Uyển.

Hắn biết, Vinh Uyển là nửa mạng sống của ta.

Từ đó về sau, ta không bao giờ dám không hợp tác nữa.

Nhưng Vinh Uyển vẫn ch//ết.

Vì thế kiếp này ta cũng sẽ để Tiêu Dật Hiên nếm thử mùi vị bị ma quỷ giày vò!

13

Khi thời tiết nóng nực dần dần lui đi, sáng sớm và tối muộn đã có chút se lạnh.

Tỷ tỷ cuối cùng cũng trở về rồi, từ xa ta đã nghe thấy tiếng ho không ngừng, nhỏ như tiếng muỗi kêu, nghe cứ như tắc thở vậy.

Vừa vào tới, tỷ tỷ liền mặc chiếc váy lụa xanh lá được Tần vương nâng đỡ từ từ đi ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngay-xuan-tieu-tan/chuong-12-13.html.]

Ta chưa đợi nàng mở miệng đã lao đến ôm chặt nàng ấy vào lòng.

"Tỷ, Tỷ cuối cùng cũng về rồi, muội nhớ tỷ ngày nhớ đêm trông".

Tiêu Dật Hiên bên cạnh vội vàng lên tiếng:

"Ý Nhi, Niệm Niệm nhờ thỉnh cầu ta mới đi đón được nàng."

Tỷ tỷ đưa mắt lườm, hắn ta ngậm chặt miệng lại, run rẩy lùi lại mấy bước.

Quả là đồ ngu ngốc, nhưng như vậy cũng tốt, dù ban đầu không phải Tiêu Dật Hiên định bênh vực ta.

Nhưng như thế này sẽ khiến tỷ tỷ hiểu nhầm Tiêu Dật Hiên dành tình cảm cho ta.

Chỉ cần nàng ấy hiểu nhầm sẽ đố kỵ với ta, đố kỵ rồi sẽ ra tay, ra tay sẽ lộ ra sơ hở, ch//ết thảm hơn.

Nghĩ ta đây, ta cố ý tiến lên khoác tay Tiêu Dật Hiên.

"Phu quân đi mấy ngày này thật khiến ta lo lắng, nay thấy chàng bình an trở về, trái tim lơ lửng của ta cũng buông xuống."

Biểu cảm của Tiêu Dật Hiên rất kém, trước khi đi ta đã dặn đi dặn lại, thuốc trị vết thương do hoàng huynh ban tặng nhất định phải dùng đúng giờ.

Bây giờ xem ra, hắn ta nghe theo thật.

"Phu quân, sao chàng cứ nhìn tỷ tỷ, chẳng lẽ không gặp mặt mấy ngày đã quên mất ta ư?"

Câu nói này vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.

Đặc biệt là Dạ Tần tiểu Vương gia Tắc Nạp mặt mày khó coi vô cùng.

Tiêu Dật Hiên định thần lại an ủi: "Ta đương nhiên cũng nhớ phu nhân."

Tỷ tỷ hừ lạnh một tiếng: "Chỉ hơn một năm không gặp, năng lực làm nũng của muội muội tiến bộ không ít, chốn đông người cứ vô tư như thế, không sợ người ta cười chê sao?"

Tắc Nạp tiếp lời đầy cay độc: "Muội muội ruột của mình cùng muội phu âu yếm cũng phải lo sao? Ta thấy Niệm Cửu công chúa phóng khoáng tự nhiên, không như cô, ngày ngày chỉ biết ăn vạ làm loạn , hoàn toàn chẳng còn..."

"Ngươi nói bậy bạ gì thế!" Tiêu Dật Hiên đẩy tay ta ra tiến lên.

"Ăn vạ làm loạn, cái từ hay đấy, nếu không phải ngày nào ngươi cũng ong bướm bay quanh, thì nàng ấy có ấm ức gì mà làm vậy!"

"Ta thấy Tiêu Tướng quân cũng hồ đồ rồi, gọi Ý Nhi, Ý Nhi thân thiết như vậy, ta với nàng ta ở chung như thế nào ngươi làm sao biết được? Nếu ngươi đau lòng nàng ấy đến thế, hay là ngươi cưới nàng ta về đi!"

"Ta..."

Ta tát Tiêu Dật Hiên một cái đau điếng.

"Nhìn cái dáng vẻ bắt nạt người khác kìa, tỷ tỷ với tỷ phu đôi co mấy câu, chàng xía vào làm gì, may nhờ hoàng tỷ độ lượng, không hiểu được còn tưởng mấy ngày nay chàng đi vắng bị người ta câu mất hồn."

Nói xong ta mặc kệ cơn giận dữ trên mặt Tiêu Dật Hiên, quay sang nói với Tắc Na.

"Thái tử chớ trách, phò mã và tỷ tỷ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, vừa nãy cũng chỉ vì có chút nóng nảy."

Ta cố ý nhấn mạnh ba chữ Thái tử, Tiêu Dật Hiên vốn đã kiêu ngạo lúc này cũng phải cúi gằm đầu xuống.

Tỷ tỷ tức giận vô cùng nhưng không dám phát tác, chỉ biết trừng trừng nhìn ta.

Ta thách thức nhìn lại.

Thế nào? Có bản lĩnh thì trực tiếp thừa nhận gian tình của hai người đi.

Yếu thế không dám nhận.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...