Chạm để tắt
Chạm để tắt

NGÀY XƯA CÓ MỘT NGÔI MIẾU HOA ÂM - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:24:53
Lượt xem: 440

(Văn án)

Kiếp trước, vì chúng sinh mà ta hy sinh thân mình, mất trăm năm mới tái tạo thần hồn trở về Cửu Trùng Thiên, nhưng phát hiện ra ta đã có một kẻ thay thế.

Nàng thay ta nhận bao cúng tế của nhân gian, thay ta hưởng niềm vui bên mẹ, thay ta kết hôn với đạo lữ.

Họ nói vì yêu ta mà tìm kẻ thay thế, nhưng khi ta trở về, để bảo vệ nàng, họ hận không thể gi/ết ta.

Chỉ trong trăm năm, người thân bỏ rơi, bạn bè phản bội, đạo lữ nắm tay kẻ khác.

Ta hận.

****

Ta mê man trăm năm để phục hồi thần hồn, tỉnh dậy mới phát hiện thiên thượng địa hạ mà ta đã gìn giữ hàng triệu năm, không cần ta nữa.

Nhân gian dù thành trấn lớn nhỏ đều có một ngôi miếu thờ ta, nay miếu vẫn còn, nhưng thần tiên bên trong lại đổi thành một vị thần xa lạ, chân mày giống ta, chỉ thiếu một nốt ruồi đỏ giữa trán, vai có thêm một đóa sen đỏ tinh xảo.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nhân gian từng truyền tụng công lao của ta, nay lại trở thành tín đồ của kẻ khác.

Ta bước qua Cửu Trùng Thiên, một tiên thị nhìn thấy ta bèn ngạc nhiên, cúi đầu gọi một tiếng "Tang Du Thần Nữ." Ta dừng lại, từng chữ sửa lại hắn, "Ta tên là Hoa Âm." Trước đây, dù tiên thị có hồ đồ thế nào, thần tiên có ẩn dật đến đâu, cũng nhớ đến Hoa Âm thượng tiên - người của nơi mặt trời mọc. Nay một tiên thị lại gọi ta bằng tên kẻ khác.

Thân xác ta được đặt trong băng tuyết trăm năm, để mặc cỏ lạnh bò đến gần mặt, nếu không tỉnh dậy, ta sẽ biến thành phân bón cho nó. Ta vô cớ sinh ra nhiều nỗi buồn, trước đây ta có đệ tử tận tình dạy bảo, có bạn bè chân thành, có người thân tôn trọng. Vậy mà sau khi ta trọng thương chìm vào giấc ngủ, không một ai nhớ đến ta.

Ta đợi rất lâu, không ai đến tìm ta, ngay cả Hành Chỉ Quân - người mà ta suýt kết thành đạo lữ trăm năm trước, cũng không có tin tức gì. Nơi này quá lạnh, thần hồn ta quá yếu ớt, linh lực tụ lại rồi tan biến, cô độc đợi mãi, cuối cùng không chịu nổi nữa, đành tự mình ra ngoài tìm người.

Ta nghĩ, bao nhiêu năm rồi, chắc hẳn họ quá bận, ta lại ngủ quá lâu, thế nên họ mới quên đến thăm ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngay-xua-co-mot-ngoi-mieu-hoa-am/chuong-1.html.]

Sau này ta mới biết, đạo lữ, đệ tử, bạn bè, người thân, tín đồ, người yêu mến ta, tất cả đã dồn hết tình cảm cho một kẻ thay thế tên là Tang Du, thậm chí muốn dùng đao kiếm đối phó ta, căm ghét việc ta trở về.

Nhưng lúc đó ta không biết, vẫn vui vẻ, nghĩ rằng mọi người gặp lại ta chắc chắn sẽ vui mừng.

Cửu Trùng Thiên dễ tìm nhất là Hành Chỉ Quân, cung điện của hắn ở phía đông, cực kỳ tôn quý. Trước khi đi, ta còn soi bóng dưới sông Thiên Hà, nốt ruồi đỏ giữa trán ta vẫn còn rực rỡ, ta hài lòng gật đầu.

 

Nhưng trên đường, đèn lồng treo cao, vải đỏ bay phấp phới, giống hệt phong tục hôn lễ nhân gian, ta chưa từng thấy cảnh tượng như vậy trên trời. Trên đường cũng không nhiều thần tiên, đến khi ta đẩy cửa đại điện của Hành Chỉ Quân, mới biết, hơn nửa thần tiên trên trời đều ở đây - để chứng kiến hôn lễ của Hành Chỉ Đế Quân và một người khác, người mà ta đã đính hôn trăm năm trước.

 

Hóa ra trên đời có chuyện hoang đường như vậy, quan viên đang cười gọi tên trời đất, nhìn thấy ta đứng ở cửa, nụ cười khựng lại, trừng mắt nhìn, mãi mới thốt ra một câu: "…Hoa Âm thượng tiên?"

 

Ta lười đáp lại, hóa ra trên trời vẫn có người nhớ tên ta. Ta nhìn đôi tân nhân đang bái lạy, Hành Chỉ Quân luôn yêu thích màu trắng, nay lại khoác hỉ phục đỏ, gương mặt lạnh lùng vạn năm cũng như tan chảy trước ánh xuân. Bên cạnh hắn là một nữ nhân, vai có đóa sen đỏ, ta thấy quen mắt, hóa ra chính là nàng, người trong tượng thần ở miếu ta dưới nhân gian.

 

Điện vũ biến ảo, triệu cánh hoa đào bay lượn, rơi trên đôi tân nhân, khách mời đều cười vui vẻ, đúng là một đám cưới tuyệt vời, chỉ có ta, cô đơn đứng đó trong bộ y phục trắng, thật lạc lõng.

 

Có người làm đổ chén rượu, ngơ ngác lặp lại: "Hoa Âm? Nàng không phải đã ch/ết rồi sao?"

 

Hành Chỉ Quân lập tức quay lại, mắt vẫn còn dịu dàng: "Hoa Âm?"

 

Ta nhìn khắp khách mời, phải nói thế nào đây, đệ tử của ta đổ chén rượu, mẹ ta ngồi trên cao vui vẻ dự lễ. Thấy ta, họ đều biến sắc, sợ ta làm gì Tang Du, cảnh giác nhìn ta, xem kìa, họ không phải không nhớ ta, mà là không muốn gặp ta nữa.

 

Ta khẽ nói: "Hóa ra các người vẫn còn nhớ ta."

 

Trong trăm năm tu sửa thần hồn, quá trình đau đớn hỗn độn, hàng ngàn lần muốn tan hồn, không ai biết ta đã trải qua những ngày đó thế nào, ta tự nhủ, đừng ch/ết, Hoa Âm, có người đang đợi ngươi. Trong mơ ta cũng nghe có người muốn ta sống.

 

Nhưng không có, tỉnh dậy, khuôn mặt mọi người đều lạ lẫm đáng sợ.

 

Nữ nhân bên cạnh hắn lại kêu lên: "Khoan đã!"

 

Hành Chỉ Quân không cản được nàng, nàng bỏ quạt che mặt xuống, tua rua tinh xảo, khuôn mặt giống ta bảy phần, thiếu nốt ruồi đỏ giữa trán, lại thêm phần kiều diễm. Mắt nàng đỏ hoe, cười một tiếng: "Hóa ra là ngươi."

 

Loading...