Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngày Thường Diễn Kịch Cùng Thái Tử - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-22 12:43:52
Lượt xem: 2,433

Nhưng, việc biên giới phía Bắc, cẩn thận một chút cũng không sai phải chăng?

Ta liền viết một phong tấu chương, đề xuất vài biện pháp mới để củng cố biên phòng, lại khuyến nghị mở cửa biên giới giao thương một chút, đồng thời viết liền mấy đoạn về việc giữ an ninh ở các nơi thông thương.

Viết xong, ngoài cửa sổ đêm đen như mực, đã qua giờ hạ triều từ lâu. Nhưng lòng ta vẫn bất an, liền sao một bản tấu chương riêng, phái người đưa đến cho Thái tử.

Mọi việc làm xong, trở về phủ thì trời đã khuya lắm rồi.

Ta không muốn làm kinh động gia đình, vốn định lặng lẽ quay về phòng mình, nhưng khi đến cửa lại nghe thấy tiếng phụ thân đang quát tháo giận dữ.

"Huống Thư Bạch! Ta thấy ngươi muốn c.h.ế.t rồi!"

Ta giật mình kinh hãi.

Nhị muội lại gây ra chuyện gì nữa sao?

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ta chẳng kịp suy nghĩ, vội vã vượt qua tiền viện, chặn roi gia pháp của phụ thân lại, đứng chắn trước nhị muội.

"Con còn dám che chắn!" Phụ thân tức đến phát cuồng, "Chính con chiều hư nó! Đừng tưởng ta không biết, con dựa vào việc mấy chị em các con diện mạo khá giống nhau, thường tranh thủ ngày nghỉ giúp chúng nó giấu chuyện, để chúng nó đi gây họa! Con cứ nuông chiều chúng đi! Để rồi xem chúng nó học được những thứ linh tinh gì!"

Ta khựng lại, lòng đầy chột dạ, lùi lại một bước.

Phụ thân thừa thế tiến công: "Con che chở cho chúng được một lúc, chẳng lẽ che chở được cả đời? Nhìn nhị muội của con xem! Đường đường là một tiểu thư thế gia, không lo mà luyện cầm, trồng hoa, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện lén lút ra ngoài trồng lúa! Trồng lúa đấy! Con nghe có hiểu không? Nói ra ngoài người khác sẽ nghĩ thế nào? Họ còn tưởng rằng nhà họ Huống chúng ta không đủ hai đấu gạo để ăn!"

"Con không cần biết người khác nghĩ gì!" Nhị muội mắt đỏ hoe, lớn tiếng cãi lại phụ thân, "Bách tính biên giới bị c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét từng ngày, lưu dân ở Lương Sơn bị cái đói, cái lạnh bức bách thành giặc cướp! Trong đầu phụ thân chỉ có thanh danh! Thanh danh! Thanh danh! Phụ thân nghĩ rằng mình thanh danh tốt lắm sao? Phụ thân có biết người ngoài nói phụ thân thế nào không? Đại! Gian! Thần!"

"Nghịch nữ! Ngươi muốn chết!"

"Ây! Ây! Ây! Dừng! Dừng! Dừng! Dừng! Đều là người một nhà, ôn hòa không tốt sao?"

Ta một tay giữ phụ thân, một tay kéo nhị muội, quay sang phụ thân nhẹ nhàng khuyên bảo: "Phụ thân à! Nhị muội nó thật tâm muốn làm chút việc mà! Chẳng phải phụ thân cũng biết rõ nó có thể làm hay không sao? Năm kia khi gặp nạn đói, lương thực do nhị muội thử trồng quanh Lương Sơn chẳng phải đã tăng thu hoạch hơn ba phần sao? Khi ấy phụ thân cũng đã đồng ý rồi mà?"

Ta lại quay sang nhị muội nháy mắt ra hiệu: "Muội không biết tính phụ thân mình ư, cớ gì lại cố chấp làm chi? Muội ăn nói khéo léo một chút, phụ thân chưa chắc không đồng ý…"

"Huống Lưu Thanh!" Phụ thân tức đến hộc khói, lại cầm roi gia pháp ném về phía ta, "Con can gián mà còn thiên vị! Đừng tưởng phụ thân con không nhìn ra!"

Ta và nhị muội chạy tán loạn khắp sân, chẳng ngờ lão già này thể lực tuyệt hảo, lại còn đầy lòng quyết tâm, đuổi theo chúng ta gần nửa canh giờ, làm hai chị em ta thở không ra hơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngay-thuong-dien-kich-cung-thai-tu/chuong-5.html.]

Đúng lúc roi chuẩn bị vung xuống, tiểu tư ngoài cửa đột nhiên hớt hãi kêu lên:

"Báo…! Thái tử điện hạ giá lâm!"

 

9.

"Thừa tướng đại nhân, phủ đệ thật náo nhiệt nhỉ?"

Phụ thân ta sắc mặt phức tạp thu roi lại, cung kính cúi chào “Vi thần bái kiến Thái tử điện hạ."

Ta và Thái tử trao đổi ánh mắt, vội vàng đem nhị muội đẩy ra sau lưng, ra hiệu cho nàng mau chóng thu xếp chạy trốn. Sau đó, ta mới quay lại hành lễ.

"Khụ, khụ, cô gia đến thăm vào lúc này, quả thật có chút không hợp." Thái tử nhàn nhã chắp tay sau lưng, mặt mày không có chút gì gọi là áy náy vì việc "Không hợp" kia, "Cô gia có chuyện cần thương nghị với Tả bổ khuyết, tình thế gấp rút, không thể trì hoãn dù chỉ nửa khắc. Đắc tội với các vị, cô gia xin bồi tội."

Phụ thân ta dùng lời khách sáo với Thái tử, qua lại vài câu lễ nghi, cuối cùng cũng mặt mày không vui mà phất tay áo rời đi, ngầm cho phép Thái tử dẫn ta rời khỏi.

Ta và Thái tử bước bên nhau dưới mái hiên hành lang, nhìn ra ngoài nơi tuyết rơi lả tả.

Hắn lên tiếng trước, "Tả bổ khuyết, chuyện Bắc cảnh kia…"

Ta nghiêng đầu: "Thật muốn bàn chuyện đó à?"

"Chậc…" Thái tử bật cười, "Đã diễn thì phải diễn trọn vai, hiểu không?"

Ta mím môi, nhỏ giọng nói: "Điện…… Trầm Xác."

Hắn giật mình.

Dù hắn không hề để tâm, nhưng kể từ khi ta nhập quan, ta chưa từng gọi thẳng tên hắn.

Ta nghiêm túc nói: "Ngài cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi, cài người vào nhà ta, chắc đã tốn không ít công sức? Cớ sao lại phí hoài vào mấy chuyện nhỏ nhặt thế này? Sau ngày hôm nay, phụ thân tất sẽ thanh trừng hết thảy hạ nhân có nguồn gốc mập mờ, chẳng phải công sức của ngài đang đổ sông đổ bể sao?"

Trầm Xác ngơ ngác: "Ta cài người vào nhà ngươi, ngươi không giận?"

Ta bật cười: "Giận ngài làm chi? Ta hỏi ngài, sau này ngài đăng cơ rồi, có định tịch thu gia sản nhà ta không?"

 

Loading...