Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngày Tháng Làm Trâu Bò Tại Địa Phủ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-06 16:56:38
Lượt xem: 1,641

"Ngươi đúng là hiểu chuyện, luật lệ thứ hai trăm tám mươi mốt của Minh Pháp, nhân viên công vụ không được lừa dối dân chúng." Ta nhấp một ngụm trà, nhàn nhã ngả lưng trên ghế, "Ngươi đã phạm luật, tiểu đệ à."

 

"Nhưng mà..." Diêm Tống bỗng nhiên tiến lại gần, hạ thấp giọng, "Tỷ à, ta không nói dối mà."

 

"Ngươi còn dám không thừa nhận, ngươi rõ ràng đã hứa với bà ta..."

 

Hứa với bà ta, sẽ nói với lãnh đạo...

 

Ta đột nhiên im lặng.

 

Diêm Tống cười: "Tỷ à, tỷ là lãnh đạo của em, ta đã nói với tỷ rồi, tỷ không đồng ý, ta có thể làm gì được?"

 

Ồ, tuyệt vời...

 

8.

 

Có vẻ như Diêm Tống thực sự trời sinh có số bán mình cho tư bản, quỷ hồn có khó tính như nào đến trước mặt hắn đều phục tùng.

 

"Ngươi chắc chắn là c.h.ế.t vì lao lực, lãnh đạo rất thích sử dụng những nhân viên ngoan ngoãn và có năng lực như ngươi, chẳng trách nhìn ngươi còn trẻ như vậy.”

 

Ở địa phủ, diện mạo của mỗi người đều giống hệt như họ lúc cuối đời.

 

Phong Đô Đại Đế, trông chỉ khoảng hai mươi tuổi.

 

"Có thể." Diêm Tống tạm dừng công việc bận rộn, quay lại hỏi ta, "Còn Mạnh tỷ, tại sao lại làm Mạnh Bà?"

 

“Ta à, tất nhiên là vì có biên chế, bất hiếu có ba tội, vô biên chế là lớn nhất mà."

 

Ta thở dài: "Khi sống không đỗ công chức, c.h.ế.t đi ít nhất cũng phải mang lại chút danh dự cho nhà họ Mạnh chứ?"

 

"Ồ." Diêm Tống đột nhiên mất hứng.

 

Buồn cười, năm trăm năm trước phụ nữ làm gì có cơ hội thi công chức.

 

Nói cho vui thôi, ta cũng không nhớ tại sao lại nhất định phải thi làm Mạnh Bà, rõ ràng ta không phải là người giỏi thi cử.

 

Khi ta chết, chỉ nhớ không được uống canh, không được qua cầu.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Thôi, năm trăm năm rồi, không nhớ nổi cũng là bình thường.

 

Ta lắc đầu, lấy một cuốn sổ ra đưa cho Diêm Tống: "Từ hôm nay, ghi lại thông tin của mỗi hồn ma đi qua cầu Nại Hà, tên, giới tính, quê quán lúc còn sống, tuổi khi chết, nguyên nhân tử vong, v.v..."

 

Diêm Tống do dự: "Nhưng những thứ này, chẳng phải là công việc của phán quan sao?"

 

"Đúng, Diêm Vương bảo làm, cứ làm đi, cấp trên thích nhìn dáng vẻ chúng ta tất bật làm việc mà chẳng tạo ra ý nghĩa gì như thế đấy."

 

Ta nhìn Diêm Tống: "Ngươi nói đúng không?"

 

Diêm Tống không nói gì, lặng lẽ mở sổ ra bắt đầu ghi chép.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngay-thang-lam-trau-bo-tai-dia-phu/chuong-4.html.]

 

"À đúng rồi, ngày mai Diêm Vương sẽ đến kiểm tra, ngươi nhớ dọn dẹp sạch sẽ, sắp xếp lại chỗ chúng ta cho gọn gàng."

 

Thật kỳ lạ, bình thường mấy chục năm cũng không thấy ông ta ra ngoài, sao lại ra ngoài lúc này.

 

Ta nhìn mặt Diêm Tống, nghĩ rằng nếu Diêm Vương nhìn thấy hắn, chắc ông ta sẽ bị nhồi m.á.u cơ tim mất.

 

"Ngày mai ngươi không cần đến, tránh nhìn thấy Diêm Vương lại lo lắng làm sai, ngươi đi tiệm tạp hóa Hoàng Tuyền xem có gì mới không."

 

Vẫn không ổn, ta nghĩ một lát rồi nói thêm: "Ngươi ra ngoài nhớ đeo khẩu trang, tránh để quỷ sai khác thấy ngươi có kỳ nghỉ mà cảm thấy bất bình trong lòng."

 

"...Được, Mạnh tỷ."

 

Hoàn hảo, không còn sơ hở gì nữa.

 

9.

 

Sáng hôm sau, khi Diêm Vương đến, cảnh tượng đập vào mắt ông là cây cầu Nại Hà hoàn toàn mới toanh.

 

Ông cảm thấy vô cùng hài lòng: "Tiểu Mạnh à, vẫn là cô giỏi."

 

Ta khiêm tốn lắc đầu: "Vẫn là nhờ lãnh đạo có chí hướng."

 

Sau một cuộc trò chuyện thân thiện nhưng không quá thành thật, Diêm Vương thở dài: "Không ngờ cuối cùng vẫn là cô đáng tin cậy nhất, không giống đám người ở Phán Quan Ty kia."

 

"Ta đã dặn dò cẩn thận, cấp trên sắp đến kiểm tra, vậy mà từng người từng người ai cũng gây rắc rối cho ta! May là ta nhìn thấy trước, nếu để người của cấp trên đến mà thấy thì làm sao đây?!"

 

Diêm Vương nói đến thì giận dữ, ta vội vàng đưa cho ông một tách trà hoa cúc mà Tiểu Tống đã pha trước khi ra ngoài: "Ngài bớt giận, Phán Quan Ty bận rộn như vậy, có sai sót cũng là điều dễ hiểu mà~"

 

"Đừng cầu xin cho họ nữa, mỗi một người ta đều đã giáng chức, cho họ đi quét dọn hết rồi, quét vài trăm năm để tỉnh táo lại!" 

 

Diêm Vương uống một ngụm trà, "Trà này ngon thật, Tiểu Mạnh gần đây biểu hiện rất tốt, mấy hôm nay không có thư khiếu nại nào."

 

"Quá khen, quá khen." Trà của sếp lớn pha, tất nhiên là ngon rồi.

 

Sau khi uống ba tách trà, ông lại bắt đầu lẩm bẩm: "Tiểu Mạnh à, ta đã cho người đi thăm dò rồi, trong cuộc bình chọn năm nay, Thập Điện Diêm Vương, điện của chúng ta dù không nói là đứng đầu, nhưng chắc chắn không có vấn đề gì với top ba!"

 

"Hì hì thật sao, vậy thì tuyệt quá."

 

"Ta còn điều tra kỹ, lần này người cấp trên cử đến kiểm tra khả năng cao là Phong Đô Đại Đế, chính là Phong Đô Đại Đế đấy, một lời định sinh tử, nếu ông ấy cảm thấy chúng ta tốt, tương lai của điện Diêm La Vương chúng ta sẽ thăng tiến vượt bậc."

 

"Hahaha, vậy thì..." Tuyệt thật, vậy người phía trước kia là ai?

 

Ở đằng xa, Phong Đô Đại Đế đang ôm một đống túi, cười toe toét nhìn ta.

 

Trông như đại kim mao đó.

 

"Này, Tiểu Mạnh, sao cô không nói gì?"

 

Loading...