Ngầm hiểu - Phần 13 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:40:31
Lượt xem: 2,388

“Miên Miên.”

 

Quả nhiên đúng như người bạn kia miêu tả, trên người anh ta đã nhìn không thấy chút sức lực nào. Cố Uyên Trạch hăng hái trước kia đã biến mất, toàn thân chỉ còn lại không khí trầm lặng.

 

Tô Miên gật đầu: “Xin chia buồn.” Một câu nói không ấm áp chút nào.

 

Cố Uyên Trạch thở dài, ngẩng đầu nhìn tòa nhà sáng đèn. Anh ta đã từng đứng ở chỗ này, và có tất cả. Bây giờ ngược lại lại biến thành như vậy.

 

“Thật ra anh không ngờ mọi chuyện sẽ như thế này.”

 

“Như thế nào?” Tô Miên bình thản hỏi anh ta: “Chỉ đơn giản là một lần phản bội mà thôi, không có gì quan trọng phải không?”

 

Cố Uyên Trạch nghẹn ngào: “Thật xin lỗi.”

 

“Phản bội chính là phản bội. Anh đã phản bội, nên anh phải trả giá thật xứng đáng. Vậy là đủ rồi.”

 

Giọng nói của Tô Miên khiến anh ta có chút không thích ứng, dường như giữa bọn họ không nên như vậy.

 

Cố Uyên Trạch thử hỏi: “Miên Miên, từ khi nào em...”

 

“Biết anh ngoại tình sao?” Tô Miên cười nói tiếp: “Từ rất sớm, tôi nhìn thấy điều đó trên vòng tròn bè bạn của cô ta.”

 

Cố Uyên Trạch còn muốn nói gì đó, lại bị Tô Miên cắt ngang.

 

Tôi biết anh còn muốn hỏi cái gì. Chuyện làm lành với anh, là giả. Tin tưởng lời nói anh yêu tôi, là giả. Việc quan hệ thân mật với anh, cũng không phải là thật lòng.”

 

Sắc mặt Cố Uyên Trạch dần dần trở nên tái nhợt, không còn chút m..áu.

 

“Miên Miên, tại sao...”

 

“Bởi vì phải thu thập được chứng cứ.” Tô Miên nhếch khóe miệng giễu cợt: “Không đối xử tốt với anh, sao có thể khiến anh áy náy? Sao có thể lấy được chứng cớ? Sao có thể khiến anh cam tâm tình nguyện từ bỏ tài sản và không đòi hỏi gì cả?”

 

Tô Miên không rộng lượng đến như vậy. Những ai làm tổn thương cô đều phải trả giá.

 

Cố Uyên Trạch như vậy, Thẩm Nghi cũng thế.

 

Vẻ mặt xa lạ của Tô Miên như thế này khiến Cố Uyên Trạch đau lòng.

 

“Nhưng mà em đã khóc...”

 

Tô Miên cười ra tiếng: “Việc tôi đau khổ với việc tôi muốn lấy lại tài sản của mình, có mâu thuẫn gì sao? Cố Uyên Trạch, dù sao tôi cũng phải sống sót.”

 

Một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi xe từ xa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngam-hieu/phan-13-end.html.]

Mặc vest và đi giày da, phong trần mệt mỏi.

 

“Miên Miên.”

 

Anh ấy gọi một tiếng. Giữa hai đầu lông mày vẫn còn có chút mệt mỏi.

 

Trong lòng Cố Uyên Trạch đột nhiên có dự cảm không tốt. Chỉ thấy Tô Miên tự nhiên nắm chặt cánh tay người đàn ông: “Cố Uyên Trạch, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn trai tôi, Từ Phong.”

 

Từ Phong gật gật đầu: “Xin chào.”

 

Cố Uyên Trạch phải mất rất lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em có... bạn trai rồi à?”

 

“Đúng vậy.”

 

Không có một lời giải thích, lại càng không có ý định giải thích. Cô chỉ dùng hai tiếng qua loa với câu hỏi của anh ta.

 

Từ Phong nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Miên: “Nói chuyện xong chưa? Anh dẫn em đi ăn cơm.”

 

“Nói chuyện xong rồi.”

 

Khoảnh khắc Tô Miên xoay người rời đi, Cố Uyên Trạch vô duyên vô cớ cảm thấy rất hoảng loạn.

 

“Miên Miên!”

 

Tô Miên quay đầu lại, nhìn thấy bó hoa hồng đỏ ở ghế sau trong xe anh ta liền hiểu mục đích anh ta tới đây hôm nay.

 

Thật ra Cố Uyên Trạch cũng không biết mình đang mong chờ điều gì. Có lẽ anh ta nên để cho Tô Miên biết tại sao anh ta lại đến đây. Anh ta lo lắng nhìn chằm chằm Tô Miên, chờ đợi một câu trả lời thuyết phục.

 

Ai ngờ Tô Miên chỉ rất bình tĩnh, một lần nữa quay đầu đi, cười nói với Từ Phong: “Anh hãy mua tặng em một bó hoa hồng đi. Em muốn loại đắt nhất.”

 

“Anh mua rồi, đang để ở trong xe.”

 

Hai người dần dần đi xa, dường như nói đến chuyện gì đó rất vui vẻ, bật cười thành tiếng.

 

Cố Uyên Trạch đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm vào cái bóng trên mặt đất. Đầu tiên là bóng anh ta và Tô Miên chậm rãi xếp chồng lên nhau. Thấp bé lại xứng đôi, cực kỳ giống như bọn họ khi còn trẻ.

 

Nhưng theo bước chân Tô Miên rời đi, chiếc bóng dần dần kéo dài. Vào một thời điểm nhất định, hoàn toàn tách biệt khỏi bóng của anh ta.

 

Cái bóng dưới chân anh ta, là Cố Uyên Trạch lúc mười tám tuổi. Phía trước, cứ bám lấy một chỗ với cái bóng năm ba mươi tuổi của Tô Miên.

 

Mà anh ta, kỳ lạ thay cứ lạc lối mãi ở năm hai mươi tám tuổi.

 

Không bao giờ thoát ra được nữa.

 

(--END--)

Bình luận

0 bình luận

    Loading...