Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngầm Hiểu - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-22 15:15:53
Lượt xem: 591

Sau khi Tô Miên biến mất một tháng.

 

Cố Uyên Trạch giống như trở thành người điên, đem tất cả người thân và bạn bè của cô quấy rối một lượt.

 

Vì vậy, tin tức hắn ngoại tình với Trầm Nghi ba năm lập tức được mọi người biết đến.

Mọi người đều thở dài cảm thán: 

“Dục vọng quả thực là một thứ muốn mạng người mà.”

Khi bạn có tiền và quyền lực, liền muốn theo đuổi sự kích thích.

Cuối cùng, ngay cả chính mình của lúc ban đầu cũng bị đánh mất.

Cố Uyên Trạch xé nát bản thỏa thuận ly hôn do Tô Miên để lại, kiên cường chống lại một tháng.

Vào tháng 1, Cố Uyên Trạch nhận được đơn ly hôn mới từ Tô Miên, người đang ở nước ngoài.

Các điều khoản đã được cải thiện rất nhiều.

Có thể thấy được, cô đã thuê đội ngũ luật sư rất chuyên nghiệp, là thật sự hạ quyết tâm muốn ly hôn cùng hắn.

Cố Uyên Trạch bỏ lại Trầm Nghi đang khóc nháo, ra nước ngoài một mình.

Đi tìm cha mẹ ruột của cô

Sau khi bọn họ nghe điều này, nói: 

"Là cậu đã phản bội cuộc hôn nhân này, nên chúng tôi ủng hộ quyết định của con bé."

Đi trên đường phố ở nước ngoài, anh nhìn thấy một đôi vợ chồng già tóc bạc đang đỡ nhau ngồi trên ghế đá công viên, ngắm hoàng hôn.

Cố Uyên Trạch đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, đau đớn nói không thành lời.

Mãi đến lúc này hắn mới nhận ra, mình đã đánh mất đi cái gì.

Việc thích Tô Miên, hắn làm đã 20 năm rồi.

Tô Miên, giống như lớp đất bảo vệ rễ cây.

Khi có cô ở bên, hắn có thể trưởng thành và phát triển theo ý mình, khám phá những ánh nắng tuyệt vời hơn.

Sau khi cô rời đi, Cố Uyên Trạch mới nhận ra nỗi đau thấu tim của mình.

Đó là dấu hiệu của sự suy tàn.

Cố Uyên Trạch mất đi Tô Miên, cái gì cũng sẽ không còn.

“Cậu cãi nhau với vợ mình sao?”

Đôi vợ chồng già nhìn bộ dáng Cố Uyên Trạch, có lòng tốt hỏi thăm.

Cố Uyên Trạch nghẹn ngào nói: 

"Đúng vậy, tôi đã phạm phải sai lầm rất lớn."

“Vậy thì hãy xin lỗi và cầu xin sự tha thứ của cô ấy đi.”

Tim Cố Uyên Trạch đập thình thịch, dường như đã nhìn thấy hy vọng.

Giây tiếp theo, ông lão tóc xám cười nói: 

“Nếu cô ấy còn yêu cậu, nhất định sẽ thành công.”

Cánh cửa trái tim Cố Uyên Trạch vừa mở ra đột nhiên đóng lại.

Hắn.

Chìm vào nơi địa ngục sâu nhất.

Đúng vậy, làm sao Tô Miên còn có thể yêu hắn đây?

Trong vô số đêm tự lừa dối người đó, khi ôm Trầm Nghi làm tình, hắn đã lấy d.a.o nhỏ đ.â.m vào n.g.ự.c Tô Miên rồi.

Làm sao người ta có thể yêu một người đã làm tổn thương chính mình chứ?

Cố Uyên Trạch trở về Trung Quốc, bởi vì có người nói với hắn, Trầm Nghi sắp sinh con rồi.

Thực ra cho đến tận bây giờ, hắn vẫn cảm thấy chán ghét.

Hắn từng nói, Trầm Nghi không xứng đáng để so sánh với Tô Miên.

Bây giờ, vẫn là như vậy.

Cô ta làm việc không giỏi bằng Tô Miên, không xinh đẹp bằng cô ấy, dáng người cũng không đẹp bằng cô ấy.

Điều duy nhất có thể lấy ra chính là sự chủ động, cũng vào giờ phút này liền biến thành hèn hạ.

Trầm Nghi cãi nhau với hắn:

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

 “Lúc đầu anh yêu em cũng không có nói như vậy!”

"Anh thậm chí đã không còn yêu Tô Miên nữa, nhưng anh vẫn quan tâm chăm sóc cô ta đến như vậy, tại sao anh không thể làm như vậy với em?"

Nghe xong lời này, Cố Uyên Trạch chỉ cười khẩy.

"Tôi đã yêu cô ấy 20 năm, còn cô thì sao? Ngoài hàng trăm bức ảnh giường chiếu dâm đãng ra, thì còn cái gì?"

Đây là lần đầu tiên Trầm Nghi ý thức được, cho dù mình có dùng phương thức này để bắt được Cố Uyên Trạch, cũng không tính là thắng.

Thực tế, không có người nào chiến thắng trong trò chơi này.

"Tôi sẽ không kết hôn với cô."

Cố Uyên Trạch nói rất rõ ràng: 

"Đợi con sinh ra, sẽ đi theo tôi."

Trầm Nghi khóc rất lâu, Cố Uyên Trạch liền không kiên nhẫn đóng sầm cửa rời đi.

 

Sau khi tỉnh dậy từ vụ tai nạn ô tô, tôi đã phải nằm viện một thời gian dài.

 

Vào tháng 12, luật sư bay đến gặp tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngam-hieu-awud/chuong-6.html.]

Tôi đưa cho anh ấy bằng chứng và nói: 

"Cảm ơn anh đã làm việc chăm chỉ thời gian qua."

Luật sư mỉm cười nói:

 “Cô là một trong số ít những khách hàng có tinh thần mạnh mẽ mà tôi từng gặp. Hầu hết các bà vợ đều suy sụp trong giai đoạn thu thập chứng cứ."

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói:

 “Nếu cổ phần và tài sản anh ta  tặng cho Trầm Nghi thành công thu hồi, sau này ở công ty tôi sẽ…”

 

"Sẽ có được tiếng nói trong công ty."

Luật sư câu nói kế tiếp của tôi.

"Được rồi, cảm ơn anh."

Ngày tôi xuất viện, tôi đến trường trung học năm đó từng học.

Lúc tốt nghiệp, Cố Uyên Trạch đã đứng trên bục nhận thưởng này tỏ tình với tôi.

Bức ảnh đã ố vàng của chúng tôi vẫn còn được dán trên tường trong khuôn viên trường.

Tôi đã tìm quản lý viên, đem bức ảnh gỡ xuống.

“Đây là muốn giữ lại làm kỷ niệm sao?”

Tôi lắc đầu:

 “Không phải, chúng tôi sắp ly hôn rồi.”

Quản lý viên tỏ vẻ tiếc nuối: 

"Nhiều năm như vậy, mỗi một lần sinh viên tốt nghiệp, tỏ tình đều sẽ đến đây . Nghe nói tất cả đều là do các em mà đến. Không nghĩ tới..."

“Đúng vậy, không nghĩ tới…”

Tôi thở dài, nhìn hai người trên ảnh.

Đều mang theo tươi cười của người trẻ tuổi.

Cố Uyên Trạch và Tô Miên năm 18 tuổi, nhìn đến hôm nay phải đi đến kết cục như vậy, nhất định sẽ rất buồn đi.

Lúc đi ra trường học, tôi gặp Cố Uyên Trạch.

Hắn đứng đó, gầy đi thật nhiều.

"Miên Miên."

Tôi ngẩng đầu: 

“Thật trùng hợp, anh cũng đến tìm ảnh chụp cũ à?”

" Đúng vậy."

Tôi cúi đầu, hít một hơi thật sâu, đột nhiên cười nhẹ một tiếng: 

"Cố Uyên Trạch, hà tất phải như vậy làm gì."

"Miên Miên, anh sẽ không kết hôn với Trầm Nghi. Anh sẽ giành quyền nuôi con. Chúng ta... đừng ly hôn có được không? Chẳng phải em vẫn luôn muốn có một đứa con sao?"

Tôi nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: 

“Cố Uyên Trạch, sao anh lại có thể trở thành như thế này?”

Anh lắc vai tôi rất mạnh, mắt đỏ hoe.

"Cầu xin em, Miên Miên, có thể cho anh một cơ hội nữa được không?"

"Anh từng thề sẽ đối tốt với em đến hết cuộc đời."

Cố Uyên Trạch vừa khóc, vừa nói: 

"Là anh hồ đồ, làm sai rất nhiều chuyện. Anh thề sau này sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

Tôi nhìn hắn, nói:

"Anh có thể đừng khóc nữa được không ?"

"Anh với trước kia một chút cũng không giống nhau, em không thích anh như vậy."

Cố Uyên Trạch vội vàng lau nước mắt,

"Miên Miên, em ra điều kiện đi, chỉ cần anh có thể làm được, anh nhất định sẽ...."

 

"Em muốn anh đi đốt pháo hoa với em."

 

"Được." Cố Uyên Trạch trên mặt tràn đầy vui mừng. Vừa mới đồng ý, sắc mặt lập tức cứng đờ.

Bởi vì năm đó tốt nghiệp, tôi đã nói với hắn.

Tôi nói: Cố Uyên Trạch, chờ chúng ta có tiền, anh phải cùng em đốt pháo hoa đắt tiền nhất.

 

Hắn đã làm điều này với Trầm Nghi rồi.

 

Điều tôi muốn, không phải là một quả pháo hoa đáng giá bao nhiêu, mà là tuổi thanh xuân không thể quay về.

Quá khứ của chúng tôi, rốt cuộc Cố Uyên Trạch cũng không cho được.

Cố Uyên Trạch bật khóc thành tiếng:

"Miên Miên, em không chịu tha thứ cho anh." 

Tôi cầm tay hắn và nói:

"Là Cố Uyên Trạch 18 tuổi, không thể tha thứ cho anh."

" Cứ như vậy đi."

"Hảo tụ hảo tán."

Khi tôi rời đi, Cố Uyên Trạch không nói một lời.

Hắn biết việc mình đã làm là không thể tha thứ được.

Loading...