Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngầm Hiểu - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-15 01:50:09
Lượt xem: 436

Mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu, khi tôi trở về một mình sau kỳ nghỉ phép.

 

"Cậu với Cố Uyên Trạch cãi nhau sao?"

 

Tôi luôn mỉm cười nhẹ nhàng và nói:

 

 "Không có mà, chúng tớ vẫn ổn mà."

 

So với trước kia, Cố Uyên Trạch đối với tôi càng tốt hơn nữa.

 

Chỉ vì ngày hôm đó, tôi đã khóc trước mặt một nhà trẻ đang tan học.

 

Cố Nguyên Trạch ôm lấy tôi, giọng điệu áy náy nói:

 

 "Miên Miên, là anh có lỗi với em."

 

Tôi giật lấy cà vạt của anh, nói: 

 

“Cố Uyên Trạch, về sau đừng bao giờ làm điều gì có lỗi với em nữa.”

 

Bọn họ đều nói tôi đã thay đổi.

 

Trước mặt Cố Uyên Trạch, là thỏ trắng nhỏ yếu đuối nhu nhược.

 

Ở trên thương trường, lại thật sự rất giỏi giang.

 

Hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng đã làm phu nhân toàn thời gian.

( Nghĩa là không đi làm, chỉ ở nhà chăm sóc cơ thể, mua sắm, ....)

 

Chỉ có tôi mới biết, đêm khuya tĩnh lặng trốn trong chăn, thời điểm cắn răng cố gắng động viên bản thân, khó khăn đến nhường nào.

 

Tôi không còn thời gian nữa.

 

Mối quan hệ này, giống như nước ấm nấu ếch xanh vậy.

 

Chuyện đó kéo dài đến mức tôi mất đi khả năng sinh tồn trong xã hội.

 

"Cổ Uyên Trạch, tối nay anh đi xem hoà nhạc cùng em đi."

 

Lúc tan làm, tôi đưa vé cho anh: 

 

“Em đợi lâu rồi mới cướp được nó đó, em muốn anh đi cùng em."

 

Cố Uyên Trạch lộ ra vẻ khó xử.

 

Bởi vì hôm nay, là ngày anh sẽ đưa Trầm Nghi đi khám thai.

 

Tôi tỏ vẻ thất vọng,

 

 "Sao vậy?... Có chuyện gì à? Thực ra em có thể tự đi được..."

 

"Không có việc gì." Cố Uyên Trạch ngắt lời tôi, "Anh đi cùng em."

 

Thật ra tôi khá thích đi xem hòa nhạc.

 

Mọi người đều thích nó.

 

Nếu không, năm đó tôi đã không rung động trước một trong những bài hát của Cố Uyên Trạch.

 

Suốt đêm, tôi ôm chặt lightstick gào thét điên cuồng giữa biển người.

 

Cố Nguyên Trạch cầm điện thoại di động đứng bên cạnh, đứng ngồi không yên.

 

Tôi thấy được.

 

Trầm Nghi đang cáu kỉnh với anh.

 

Nhưng mà tôi không để ý.

 

Sau buổi hòa nhạc, chúng tôi nắm tay nhau, đi dạo trên đường lớn.

 

Có rất nhiều khán giả rải rác xung quanh, hầu hết là gia đình một nhà ba người.

 

Tôi cười nói: 

 

“Cố Uyên Trạch, kỳ thực lúc em 18 tuổi, em đã nghĩ khi còn trẻ, anh sẽ cùng em đi xem hòa nhạc, lại già thêm một chút nữa, sẽ là anh và các con cùng em đi xem hòa nhạc".

 

"Nếu chúng ta có con, tối nay chúng ta sẽ hạnh phúc như bọn họ."

 

Cổ Uyên Trạch đang nắm tay tôi bỗng nhiên siết chặt, 

 

"Miên Miên."

 

Có rất nhiều cảm xúc trong giọng nói của anh.

 

Tôi quay đầu lại, tươi cười thực rạng rỡ,

 

"Nhưng mà, bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa. Dù không thể có con với anh, có anh đi cùng em đã thực thỏa mãn rồi."

 

Cố Uyên Trạch trên mặt không có biểu cảm gì, quầng mắt dần dần đỏ lên.

 

"Miên Miên, thực xin lỗi... Anh là đồ khốn nạn."

 

Tôi ôm mặt anh, lau nước mắt cho anh.

 

"Không có đâu, Cố Uyên Trạch, anh vĩnh viễn là Cố Uyên Trạch của em."

 

"Tối nay em thực sự rất vui vẻ."

 

"Cảm ơn anh đã ở bên cạnh em."

 

Tôi nhón chân lên, hôn nhẹ lên môi anh một cái.

 

Lùi lại phía sau, cười nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngam-hieu-awud/chuong-4.html.]

"Em đoán chắc bây giờ anh có việc ở công ty, nên em sẽ bắt taxi về nhà trước.”

 

Đi được vài bước, cổ tay đột nhiên bị anh mạnh mẽ nắm chặt.

 

Tôi bị anh ôm chặt trong vòng tay.

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

 

Cố Uyên Trạch nói:

 

"Công ty không có việc gì, chúng ta về nhà thôi."

 

Đêm nay, Cố Uyên Trạch có chút điên cuồng.

 

Điên cuồng mà hôn tôi.

 

Xoa tóc tôi.

 

Trong lúc ý loạn tình mê, anh thế nhưng nói ra, cái loại lời nói muốn cùng tôi có một đứa con đó.

 

Lúc anh ấy chuẩn bị hành động, tôi ấn vào thắt lưng anh:

 

"Cố Uyên Trạch, em không thể tin anh được. Anh có thể... viết cho em một tờ giấy cam kết, có được không?"

 

"Được."

 

Lại một lần nữa nhận được tin tức của Trầm Nghi, đã là nửa tháng sau.

 

Cô ta tự mình tới tìm tôi.

 

Trầm Nghi gầy đi rất nhiều, giọng nói trở nên sắc bén.

 

“Anh ấy đã không còn yêu cô nữa, tại sao cô vẫn cứ bám lấy anh ấy không buông?”

 

Tôi thực sự rất muốn biết, có phải tất cả các tình nhân trên đời này đều tốt nghiệp cùng một lớp đào tạo hay không?

 

Ngay cả lời nói cũng đều giống nhau như đúc.

 

Tôi nói: 

 

“Cô Trầm này, chúng tôi đã biết nhau 20 năm rồi.”

 

“20 năm rồi, chẳng phải anh ấy vẫn yêu tôi sao?”

 

Giọng điệu của Trầm Nghi có phần mỉa mai: 

 

"Tô Miên, đừng tự lừa mình dối người nữa. Cô thực sự cho rằng anh ấy sẽ cắt đứt liên hệ với tôi sao?"

 

Cô ta tức giận đến mức tay cũng run, lấy máy tính bảng ra, đưa những bức ảnh nhạy cảm của hai người cho tôi xem.

 

"Không phải cô rất đắc ý sao?"

 

"Cho rằng đã giành lại được chồng của mình."

 

"Cô mau nhìn xem đi."

 

"Đây là ảnh chụp của tôi với anh ấy trên giường ngày hôm qua."

 

"Ba giờ liền."

 

"Không yêu tôi sao anh ấy có thể làm như vậy được?"

 

Ngày hôm qua.

 

Tôi nhớ ra rồi.

 

Hôm qua, Cố Uyên Trạch ôm tôi và nói: 

 

"Tối nay anh phải đi ăn cơm với khách hàng, có khả năng không về được, em có muốn đi cùng anh không?"

 

Khi nỗi đau đạt đến một trình độ nhất định, nó sẽ dần trở nên tê liệt.

 

Thực ra tôi không ngu ngốc như vậy.

 

Khi một người đàn ông ngoại tình lần đầu tiên, chứng minh người đó đã không còn sạch sẽ 

 

Không cần phải đặt niềm tin vào đó lần thứ 2.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào bụng cô ta, hỏi:

 

"Em bé có khỏe không?"

 

"Rất khỏe mạnh nha."

 

Tôi nghiêm túc nhìn cô ta, bình tĩnh nói:

 

 "Cố Uyên Trạch, tôi sẽ không trả lại cho cô."

 

Trầm Nghi tựa hồ nghe được câu nói đùa nào đó: 

 

“Cô sẽ không cho rằng mình còn bao nhiêu sức quyến…”

 

"Tôi sẽ vứt bỏ anh ta. Nếu cô muốn nhặt lại rác rưởi, xin cứ tự nhiên."

 

Tôi không khỏi lộ ra một tia giễu cợt.

 

Trầm Nghi vô cùng tức giận.

 

Trước khi cô ta hất cốc nước vào người tôi, tôi đã nhanh chóng xách túi và bước ra khỏi quán cà phê.

 

Bằng chứng đã sẵn sàng.

 

Lúc nào cũng có thể khởi tố ly hôn.

 

Tuy nhiên, nếu Cố Uyên Trạch cũng cảm thấy đủ tội lỗi của mình, có thể tối đa hóa lợi ích của tôi trong bản thỏa thuận ly hôn.

 

Tôi xách túi đứng dậy, phớt lờ khuôn mặt tái nhợt của cô ta rồi bước ra ngoài quán cà phê.

Loading...