Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngầm Hiểu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-14 03:05:55
Lượt xem: 574

"Cậu đã ốm thế này mà anh ta không tới chăm sóc cậu à?” 

Tôi đang ngồi truyền dịch trong một góc. Người bạn thân nhất của tôi vừa đi thanh toán viện phí đang ngồi một bên bất bình thay tôi. 

Những năm gần đây , chứng đau bụng kinh của tôi ngày càng nghiêm trọng hơn.

Bác sĩ nói rằng trước đây do tôi bị sảy thai vài lần nên tình trạng hiện tại của tôi không phù hợp để mang thai.

Tôi thở dài, mở điện thoại muốn gọi cho Cố Uyên Trạch.

Không có gì ngạc nhiên khi anh ta không nghe điện.

“Lại bận công việc à? ” bạn thân tôi bất mãn lẩm bẩm

“Vợ mình đã thế này rồi mà vẫn bận.”

Tôi cố mỉm cười gượng gạo nhưng khuôn mặt trong gương lại vô hồn.

“Cậu còn nhớ Trầm Nghi không ?”

“Trầm Nghi? Là người theo đuổi Cố Uyên Trạch 7 năm nhưng không được còn luôn bị Cố Uyên Trạch mắng sao?”

“Ừ. Bây giờ cô ấy theo đuổi được rồi.”

Cô ấy không chỉ theo đuổi anh ta 7 năm, cô ấy còn là thư kí của Cố Uyên Trạch.

Một phút trước Trầm Nghi cập nhật trạng thái. 

“Bảo hoa đào đừng nở, người tôi đợi đến rồi.”

Phía dưới là hình ảnh cô ta đang nắm tay một ai đó trong khách sạn năm sao.

Trên mặt đất rải rác những cánh hoa hồng,bộ váy của nữ và chiếc cà vạt cao cấp của nam .

Trên ngón áp út của người đàn ông có một dấu vết đó là dấu vết do chiếc nhẫn cưới để lại.

Hình ảnh cuối cùng là chiếc ghế da quen thuộc và hai mảnh lụa màu đen.

Không ít người ngưỡng mộ tôi, khi còn trẻ đã đặt cược đúng đắn.

Chỉ sau khi nổi tiếng tài năng của Cố Uyên Trạch mới được mọi người chú ý đến.

Nhưng thật ra Cố Uyên Trạch đã ngoại tình.

 

Lúc tôi ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã gần tối. 

 

Tôi nhận được cuộc gọi từ Cố Uyên Trạch. 

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

Giọng nói của anh vẫn như mọi khi, lạnh lùng và đầy kiềm chế, nhưng lại chứa đầy sự dịu dàng.

 

Cách nói chuyện cũng không giống người khác.

 

Tôi ném tờ báo cáo vào trong túi, 

 

“Không có gì cả.”

 

“Tối nay anh sẽ không về nhà.” Cố Uyên Trạch nói.

 

Nhưng hôm nay là sinh nhật của tôi.

 

Tính tới nay, chúng tôi vậy mà đã quen biết nhau được 20 năm rồi.

 

Anh ấy đã tổ chức cho tôi sinh nhật 19 lần rồi.

 

Năm nay, vậy mà lại không nhớ rõ.

 

Tôi đột nhiên muốn khóc: 

 

“Cổ Uyên Trạch, hôm nay là sinh nhật của em, anh bây giờ…đến đón em có được không?”

 

Đầu bên kia truyền đến tiếng sột soạt, tiếng vải cọ xát vào nhau.

 

Sau một lúc, anh mới nói

"Được."

Anh ấy tự mình lái xe tới đây. 

 

Nhiều năm qua đi, Cố Uyên Trạch ngày càng sắc bén nội liễm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều làm cho người khác không thể rời mắt được.

 

Tôi ngồi vào ghế phụ trên xe anh ấy.

 

Trong xe rất sạch sẽ.

 

Không có dấu vết nào cho thấy sự tồn tại của một người khác.

 

Ánh mắt lướt qua anh ấy 

 

Cổ áo gọn gàng, đồng hồ giá trị liên thành, cà vạt được thắt tỉ mỉ.

 

Cùng với…… 

 

Nhẫn cưới.

 

Trong đầu không tự chủ được hiện lên cảnh anh dây dưa bên nhau với Trầm Nghi.

 

Cảnh tượng quần áo bừa bộn, ý loạn tình mê.

 

Một cảm giác ngột ngạt khó tả ập đến trong lòng tôi.

 

"Em sao vậy? Nhìn em giống như không được khỏe." 

 

Anh ấy làm mọi việc rất ổn thoả, không bao giờ để lại một chút sơ hở nào.

 

Nếu không phải trời xui đất khiến, dùng nick clone thêm tài khoản wechat của Trầm Nghi, căn bản sẽ không có được một chút chứng cứ nào cả.

 

Tôi siết chặt dây an toàn, 

 

“Bác sĩ nói sau này chúng ta sẽ rất khó có con.” 

 

"Không có việc gì, anh để ý chính là em."

 

Cố Uyên Trạch thuận miệng nói, nhìn chằm chằm phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì.

 

Vào những ngày đầu khởi nghiệp, tôi đã cùng anh chịu không ít khổ.

 

 Cơ thể không được chăm sóc tốt, mang thai mấy lần liên tiếp nhưng đều không giữ được.

 

Ngược lại, nó làm cho cơ thể tôi ngày yếu đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngam-hieu-awud/chuong-1.html.]

 

Tôi biết trong lòng anh ấy muốn có một đứa con.

 

Đột nhiên, điện thoại của anh reo lên.

 

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

Tiếng chuông chói tai đã phá vỡ cục diện bế tắc.

 

“Bắt máy giúp anh một chút.” anh nói.

 

Tôi nhấc điện thoại lên, sửng sốt: 

 

“Trầm Nghi.”

 

"Bắt máy đi." Giọng điệu Cố Uyên Trạch vẫn như thường.

 

Tôi bật loa ngoài và nói: 

 

"Xin chào, anh ấy đang lái xe."

 

Trầm Nghi dường như không ngờ rằng đó là tôi. Dừng một chút, cô ấy thấp giọng nói:

 

 “Chị Miên Miên, chị có thể đưa điện thoại cho Cố tổng được không?”

 

"Tôi đang mở loa ngoài, cô cứ nói đi."

 

Trầm Nghi giọng mũi rất nặng, giống như đang khóc.

 

"Cố tổng, ngày mai tôi muốn xin nghỉ phép."

 

"Lý do?"

 

Giọng nói của Cố Uyên Trạch lạnh lùng.

 

"Tâm trạng của tôi không tốt, ngày mai tôi muốn đi công viên giải trí với bạn trai."

 

Bạn trai……

 

Tôi vô thức nhìn Cố Uyên Trạch đang mím chặt môi.

 

Giống như bị ai đó đánh một cái vào đầu vậy.

 

Cô ta đây là... đang hẹn hò với anh ấy à?

 

Hay là cô ta đang trả thù việc tôi đã gọi Cố Uyên Trạch đi?

 

“Trầm Nghi, tôi trả lương cho cô, không phải để ba ngày hai bữa cô xin nghỉ đâu.”

 

"Tôi xin lỗi...nhưng mà tôi thực sự rất muốn đi..."

 

Nói xong câu cuối cùng, giống như gần khóc mà lên tiếng: 

 

“Hôm nay tôi bị anh ấy bỏ rơi, tôi chỉ muốn ra ngoài thư giãn thôi”.

 

Tôi nhìn chằm chằm Cố Uyên Trạch, dường như muốn nghe thấy lời từ chối từ miệng anh ấy.

 

Cố Uyên Trạch mím chặt môi, ngón trỏ gõ nhẹ vào vô lăng,

 

 "Không có lần sau."

 

Trầm Nghi nín khóc và mỉm cười: 

 

“Cảm ơn Cố tổng!”

 

Sau khi cúp điện thoại, Cố Uyên Trạch nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt vô cảm.

 

Tần suất gõ ngón tay lên vô lăng dần dần chậm lại.

 

Đây là dấu hiệu cho thấy anh ấy đang thư giãn.

 

Vì đã bỏ rơi Trầm Nghi mà anh ấy tâm phiền ý loạn.

 

Bây giờ lại vui mừng vì đã trấn an được tình nhân.

 

Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không muốn thừa nhận điều đó.

 

Dưới ánh mắt của tôi, việc chấp nhận lời mời của Trầm Nghi có thể khiến anh ấy cảm thấy phấn khích.

 

“Chúng ta cũng đi thôi.” Tôi đột nhiên nói.

 

Cố Uyên Trạch không chút suy nghĩ từ chối:

 

 “Ngày mai chúng ta sẽ có cuộc họp.”

 

"Khu vui chơi quá trẻ con, không phù hợp với em."

 

“Trước đây anh sẽ không nói như vậy.” Tôi nói nhẹ nhàng.

 

Cố Uyên Trạch thậm chí còn không ngẩng đầu lên:

 

 "Miên Miên, chúng ta đã kết hôn được bảy năm rồi."

 

Đã bảy năm rồi, tôi không nên mong đợi sự lãng mạn từ anh nữa sao.

 

Là ý như thế này sao?

 

Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

 

Không còn tranh luận cái gì nữa.

Loading...