Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nạp Nhị Lang - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-13 10:08:11
Lượt xem: 1,431

Ta nhìn Tống Thư với ánh mắt tình cảm: 

 

“Ngươi không thấy, dáng vẻ lạnh lùng vô tình của hắn, rất quyến rũ sao?”

 

A Ánh lắc đầu: “Không thấy. Nhưng dáng vẻ yêu đương cuồng nhiệt của người, thật đáng sợ.”

 

7.

 

Đêm đó, Tống Thư dùng kế để leo lên giường ta, nhằm danh chính ngôn thuận rời khỏi phủ và tham gia kỳ thi.

 

Vào ngày thi hội, Lý phu nhân sáng sớm quỳ trong Phật đường, đánh mõ một giờ để cầu nguyện cho con trai bà là Tống Chân.

 

Ta thay Tống Thư thắp một cây nhang dài chín thước.

 

Cao thêm một chút nữa thì sẽ cháy đến xà nhà.

 

Toàn bộ Phật đường bị khói làm mờ mịt, Lý phu nhân cắn răng chịu đựng được mười lăm phút, cuối cùng vẫn phải lủi thủi để ra ngoài.

 

Lý phu nhân  mời một vị cao tăng đến phủ để bói quẻ.

 

Có lẽ tiền bạc đủ nhiều, giọng nói của cao tăng sôi nổi như muốn hát.

 

Ta cho người mang một cái ghế đến ngồi trước mặt cao tăng, cười híp mắt nói: 

 

"Đã đến đây rồi, đại sư tiện thể bói một quẻ cho đại lang nhà họ Tống luôn đi."

 

Cao tăng lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

 

Ống quẻ trong tay lắc lư một lúc lâu, giữa việc lấy tiền và giữ mạng đã có một quyết định khó khăn, cuối cùng vẫn chọn giữ mạng.

 

Rút ra duy nhất một quẻ thượng thượng, trao cho Tống Thư.

 

Ta cười lớn: "Phu nhân mời cao tăng, quả thật linh nghiệm lắm. Nhanh trả tiền đi, nhiều thêm một chút."

 

Lý phu nhân muốn giận mà không dám giận, mặt biến sắc tím tái.

 

Tống Thư không hề cảm kích:

 

"Ta không bao giờ tin vào những thứ này. Trái đắng ép buộc không ngọt, quẻ bói ép buộc cũng không chuẩn, điện hạ làm vậy để làm gì."

 

Ta tự mình vui vẻ cất cái quẻ đó vào rương của Tống Thư: "Ta cũng không tin những thứ này."

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép.)

 

"Vậy tại sao còn muốn cướp lấy quẻ này?"

 

"Vui thì làm thôi! Cùng là con dòng chính của phủ Tống, nhưng lại bị người khác đè nén, trong lòng ngươi không cảm thấy khó chịu sao? Người ta phải thần thái thoải mái, thì mới có thể có ý chí phấn đấu, mọi việc mới suôn sẻ!"

 

Tống Thư lắc đầu không để ý, xách hòm đi thi.

 

Dáng đi của hắn so với bình thường thêm vài phần ngẩng đầu tự tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nap-nhi-lang/chuong-5.html.]

 

Sau kỳ thi kết quả được công bố, không có gì bất ngờ, Tống Thư đứng đầu danh sách.

 

Một số quan viên cầm bài thi của hắn vui mừng đến rơi nước mắt: 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

"Trạng nguyên như thế này, trăm năm khó gặp."

 

Điều này quá bình thường.

 

Trên thế giới này không có ai khác giống như hắn, dùng hơn mười năm cuộc đời mình, tâm trí không phân tâm, dành toàn bộ cho việc học hành viết chữ.

 

8.

 

Tống Thư vào triều, được phong làm Thượng Thư lang, áo bào đỏ tía, mũ đen, đẹp đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng.

 

Nhưng hắn chỉ chăm chú lao vào thư phòng, kiểm tra những tài liệu phủ bụi.

 

Người khác không dám lật những tài liệu đó, hắn dám lật.

 

Người khác không dám xử lý, hắn dám xử lý.

 

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã có ba quan chức ngũ phẩm bị cách chức.

 

Ta hỏi Tống Thư: "Ngươi không sợ đắc tội với người khác, có ngày bị nắm lấy điểm yếu và chịu tội sao?"

 

Tống Thư tay không ngừng viết, khuôn mặt mang một vẻ điên cuồng đầy bình tĩnh: 

 

"Vậy thì tru di cửu tộc của ta, đào mộ tổ tiên của ta lên đi."

 

Cả đời hắn cô độc, cha không thương, mẹ không còn, khi nào thì có ràng buộc chứ.

 

Một lòng dũng cảm, chẳng qua là vì không còn gì lưu luyến với thế gian.

 

Sống cũng được, c.hết cũng không sao.

 

Ta đau lòng, vội an ủi hắn: "Ngươi cứ yên tâm làm việc, sau này, có ta bảo vệ ngươi."

 

Lời này nói ra vốn rất chân thành.

 

Nhưng khi tôi nói bảo vệ, lại nghĩ đến vòng eo săn chắc hấp dẫn của hắn.

 

Không đúng lúc nuốt nước bọt.

 

Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Tống Thư lập tức thay đổi.

 

Hắn lễ phép đưa ta ra ngoài cửa: "Muộn rồi, điện hạ về sớm nghỉ ngơi đi."

 

Ta nhìn cánh cửa lạnh lùng đóng lại, khen ngợi: "A Ánh, ngươi xem, hắn thật là nam nhân có đức."

 

A Ánh nói: "Nhưng hắn phòng người như vậy, là phòng ngừa công chúa đó."

 

Lời của A Ánh quá lạnh lùng, ta chọn cách bỏ qua không nghe.

Loading...