Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nạp Nhị Lang - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-13 09:58:54
Lượt xem: 1,303

Khi Lâm Lăng sắp qua đời, Tống Khâm vốn lạnh lùng cũng không kìm được nước mắt: 

 

"Vì cớ gì mà nàng phải làm thế này?"

 

Lâm Lăng nắm màn thở dốc, lạnh lùng nói: 

 

"Cả đời ta lăn lộn trong chốn tầm hoa vấn liễn, thề rằng chỉ kiếm tiền, tuyệt đối động lòng. 

 

Không ngờ, lại ngã vào tay con sói mắt trắng vô dụng như ngươi, làm sao ta có thể cam chịu, chịu đựng được cái thiệt thòi này?

 

Cả đời ta bán rượu, chịu nhục, bán tiếng  cười, cũng không thể uổng phí được. 

 

Coi như những năm qua ta cố gắng đánh đổi lấy thân phận trưởng tử danh chính ngôn thuận cho nhi tử, để nó có một tương lai rực rỡ, cũng không phải thiệt thòi."

 

Nàng ta mang theo chút vui mừng khi trả thù, buông tay qua đời, để lại Tống Thư còn chưa đầy tháng.

 

Lý thị sinh con sau, nhưng Tống Thư lại bị giấu kỹ trong phủ, không ai hay biết sự tồn tại của hắn.

 

Người đời chỉ biết, Trung thừa lang và nữ nhi tể tướng có duy nhất một nhi tử, tên là Tống Chân.

 

Nhưng không biết, nhà họ Tống còn có một 'trưởng tử', tên là Tống Thư.

 

2.

 

Ta liếc nhìn Tống Thư, thấy hắn ta mím chặt môi cúi đầu xuống, dáng vẻ nhẫn nhịn thực sự rất bướng bỉnh.

 

Nghĩ kỹ lại, ta là Chiêu Hòa công chúa, luôn tự hào bản thân thông minh tuyệt đỉnh, giờ đây e là bị bị tiểu nam nhân này lừa rồi.

 

Hắn ta nhẫn nhịn mười chín năm không nói, nhưng lại nắm bắt chính xác cơ hội khi ta và Tống Chân thành hôn, giả vờ say rượu ôm ta, một bước lên trước mặt hoàng thượng, giờ đây Tống gia có muốn giấu cũng không giấu nổi.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Quả không hổ là con của Lâm Lăng.

 

Phụ quân trách mắng Trung thừa lang, nhưng chuyện này ân oán đã qua lâu, haiz, dù sao thì quan thanh liêm khó xử việc nhà mà, không trách được.

 

Hiện tại triều đình lại đang cần người, Trung thừa lang tuy nhân phẩm có tệ, nhưng năng lực xử lý công việc thực sự vững vàng, nên không bị cách chức, chỉ phạt đi giao thiệp với phiên bang.

 

Phụ thân hỏi ta: "Con còn muốn lấy nam nhân Tống gia nữa không?"

 

Ta nhìn Tống Thư mặt không đổi sắc lạnh lùng quỳ bên cạnh, bình tĩnh nói: 

 

"Lấy chứ, đương nhiên phải lấy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nap-nhi-lang/chuong-2.html.]

Phụ thân ngạc nhiên.

 

Nếu ta không lấy, còn dễ nói.

 

Nhưng nếu muốn lấy, thì ta đã bái đường với Tống Chân rình rang, lại lăn lộn với Tống Thư, làm sao phân biệt được tôn ti trật tự trong phủ bây giờ?

 

Ta tự tin: "Gió đông không giúp Chu Lang, Đồng tước xuân thâm toả nhị Kiều.

 

Con đường đường là công chúa, tại sao không thể cưới cả hai nam nhân?"

 

(Ý mẻ là xưa Tào Tháo xây Đồng Tước Đài còn nói muốn đưa tỷ muội họ Kiều về ở vui thú tuổi già, đây mẻ đường đường là công chúa thì sao không được lấy 2 chồng á.)

 

Bốn người nhà họ Tống đều ngẩn ra.

 

Phụ thân nước mắt lưng tròng, tức đến run tay: 

 

"Con cái bất hiếu, mười tuổi đánh đại thần, mười hai tuổi trộm lăng mộ, giờ còn muốn làm loạn, khiến hoàng gia gia con dưới suối vàng không yên nghỉ được."

 

Những năm qua, mỗi khi ta làm ông tức giận, ông lại lật lại nợ cũ.

 

Đây là nỗi đau suốt đời của ông.

 

Khi phụ thân lên ngôi, mẫu thân ta đã qua đời.

 

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép.)

 

Các đại thần nói, tổ huấn Đại Chiêu, bên cạnh đế vị không thể thiếu hoàng hậu, ép phụ thân nạp thiếp lập hậu.

 

Mỗi đêm phụ thân đối diện tranh của mẫu thân, lặng lẽ rơi nước mắt.

 

 

Ta thương ông, cũng thương mẫu thân, trong cơn giận dữ, nhảy lên đánh những đại thần dâng sớ ép lập hậu, lại quay ra mắng tổ tiên nhà họ Triệu lập ra quy định khắc nghiệt.

 

Phu thân từ nhỏ đã cần cù, khổ học chăm chỉ, làm con làm vua, chưa từng bị hoàng gia gia trách mắng một câu.

 

Nhưng vì sinh ra nữ nhi nghịch ngợm như ta, bị hoàng gia gia chỉ thẳng vào mũi mắng phụ thân không có chừng mực, dạy con không nghiêm.

 

Hoàng gia gia mắng dữ dội, rồi băng hà.

 

Cuộc đời phụ thân vốn không có vết nhơ, từ đó bị gán tiếng bất trung bất hiếu.

 

Loading...