NÀNG TIÊN CÁ BỎ TRỐN - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:59:40
Lượt xem: 937

Lục Cảnh Nhiên cay đắng giải thích: “Không, Mạnh Đàn, sau khi em đi rồi anh mới biết…”

 

“Được rồi, đừng nói nữa, nghe mà sợ.”

 

Tôi lặng lẽ siết chặt cánh tay Cố Tắc, thúc giục anh ấy.

 

Không ngờ động tác nhỏ này lại bị Lục Cảnh Nhiên nhìn thấy, sắc mặt tái nhợt, môi run run.

 

“Em và anh ta……”

 

Cố Tắc lười nói nhảm, vung tay lên, bằng chứng về tội ác của Tần Nghiên hiện lên trên màn hình lớn phía sau lưng, bao gồm cả việc cô ta đã mua chuộc những người cá khác để gài bẫy tôi.

 

Cảnh sát cũng lao vào.

 

Tần Nghiên gào thét, khóc lóc nhưng cô ta vẫn bị cảnh sát bắt đi không thương tiếc.

 

Chuyện này vẫn chưa kết thúc thì chuyện nhà họ Tần cũng nhanh chóng lan ra.

 

Nhà họ Tần bị phá sản.

 

Cố Tắc đã tìm kiếm bằng chứng về nhà họ Tần từ rất lâu rồi, chỉ hôm nay thôi.

 

Lục Cảnh Nhiên cũng không khá hơn là mấy.

 

Anh ta cũng bị cảnh sát bắt đi.

 

Cáo buộc “tình nghi dâm ô tập thể.”

 

Tôi biết anh ta thường tụ tập với những người bạn của mình, cho nên chuyện này cũng không tránh khỏi liên hệ.

 

Khi Lục Cảnh Nhiên bị bắt đi, anh ta vẫn không ngừng quay lại nhìn tôi.

 

“Mạnh Đàm...”

 

Tôi phớt lờ anh ta.

 

Cơ thể của anh ta như một con diều đứt dây, chỉ là nhờ có tôi anh ta mới có thể sống đến bây giờ.

 

Bây giờ sợ là không còn nhiều thời gian nữa.

 

Ồ, lẽ ra anh ta phải c.h.ế.t từ lâu rồi.

 

Sau khi thưởng thức bữa ăn, các vị khách ra về trong sự hài lòng.

 

Trên đường về, Cố Tắc nắm tay tôi, siết chặt hai bên trái phải, cảm giác rất dễ chịu.

 

Tôi muốn rút tay lại nhưng bị anh ấy tóm lấy.

 

Anh ấy ngước mắt nhìn tôi: “Em không thích Lục Cảnh Nhiên.”

 

Tôi mở to mắt: “Anh nghĩ là em thích anh ta không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nang-tien-ca-bo-tron/chuong-22.html.]

 

Trông tôi có giống một kẻ thích b.ạ.o d.â.m không?

 

Cố Tắc cong môi nói: “Vậy em có thích anh không?”

 

“Cái gì?”

 

Chủ đề bị đổi nhanh đến mức trong nhất thời tôi không thể phản ứng.

 

Cố Tắc ôm lấy tôi, kéo tôi ngồi lên đùi anh ấy, vòng tay ôm lấy eo tôi.

 

“Mạnh Đàn, Lục Cảnh Nhiên và anh không giống nhau, em không cần lo lắng.”

 

“Em biết.”

 

Cố Tắc xích đến gần, dùng mũi mình chạm nhẹ vào chóp mũi tôi: “Vậy em có thích anh không?”

 

“Việc này... chuyện này quá đột ngột.”

 

Giây tiếp theo, môi tôi được anh hôn.

 

Trong giây lát, đầu óc tôi trống rỗng.

 

“Anh thích em, Mạnh Đàn.”

 

“Thử yêu anh xem.”

 

Anh ấy quyến luyến hôn lên môi ta.

 

Tim tôi đập nhanh, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi vô thức nói “Ừ”.

 

Cố Tắc bĩu môi: “Thử yêu anh đi, em sẽ không hối hận đâu.”

 

Anh ấy hôn tôi thật sâu.

 

Đêm đó, tôi cảm giác như mình sắp c.h.ế.t trên giường Cố Tắc.

 

Tôi mơ hồ nhớ lại những lời đầu tiên tôi nói khi đến tìm anh ấy.

 

[Cứu người tộc tôi, tôi nguyện c.h.ế.t vì anh.”

 

Nó thực sự là……

 

“Mạnh Đàn, ngày mai anh cùng em trở về vùng nước nhé?”

 

Cố Tắc trầm giọng dỗ dành tôi.

 

Tôi không nhịn được gật đầu: “Được.”

 

Đưa anh ấy trở về nhà coi như là gặp mặt người lớn đi.

 

-Hết-

Bình luận

0 bình luận

    Loading...