Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nàng Nghịch Ngợm, Chàng Tâm Cơ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-10 14:48:22
Lượt xem: 2,405

18

Ngày rằm tháng Bảy, lễ cúng tổ tiên, ta cùng Bùi Tri Thu đi thả hoa đăng bên bờ sông. Chàng đi mua hoa đăng, còn ta ngồi bên dòng sông chờ đợi.

Bên bờ sông đông nghịt người, từng chiếc đèn hoa sen được thả xuống, soi sáng cả một đoạn bờ sông dài.

"Tống Tương Nghi phu nhân."

Một giọng nói vang lên bên cạnh, gọi tên ta. Ta lập tức nhận ra âm thanh đầy ác mộng ấy, liền đứng dậy thi lễ: "Quận chúa."

Chiêu Dương quận chúa mỉm cười nhìn ta: "Sao phu nhân lại ở đây một mình? Bùi Tri Thu đâu?"

Ta chỉ về phía đám đông người bán hàng không xa: "Chàng đi mua hoa đăng rồi, sẽ quay lại ngay thôi."

Nàng gật đầu, vẫn giữ nụ cười đầy ý tứ: "Từ sau khi các người thành thân, bản quận chúa cũng ít gặp lại chàng ấy."

"Vài ngày trước, ta mới gặp được chàng, nhưng còn chưa kịp nói được mấy câu thì phu nhân đã vội vàng đưa người đi."

"Thật tiếc quá, ta còn vài lời muốn nói với chàng ấy."

Ta có thể nghe rõ hàm ý cay độc ẩn sau lời nói ngọt ngào của nàng. Ta liền thẳng thắn hỏi: "Quận chúa có gì muốn nói, xin cứ nói thẳng ra."

"Được thôi." Nàng nhếch môi, cười lạnh đầy gian xảo: "Nghe nói, Bùi Tri Thu vừa gặp ngươi đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?"

19

Ta khẽ mím môi, định nói nhưng chẳng thốt ra được lời nào. Đúng là một câu nói đánh trúng vào nỗi đau của ta. Nếu bị mất mặt trước ai khác, ta cũng không để tâm, nhưng tại sao lại là trước mặt nàng chứ?

Thật đáng ghét!

Ta biết mình chẳng thể đối phó với nàng, đành im lặng không nói gì.

Nàng lại tiếp tục cười nhạo: "Ta cũng tò mò lắm, nếu trong lòng đã có người khác, liệu có thể yêu một người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên được không?"

Nàng cười khẩy, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt: "Thật không ngờ, một kẻ như chỉ biết lợi dụng cơ hội như ngươi lại có thể gả cho Bùi Tri Thu, leo lên cành cao làm phượng hoàng."

"Ngươi nói xem, nếu ta nói với chàng rằng người mà chàng thực sự yêu là ta, thì sẽ thế nào đây?"

"Bùi Tri Thu chắc hẳn sẽ không thể chịu được việc bị lừa gạt, phải không?"

Dứt lời, nàng bỗng nở một nụ cười chân thành, rồi nhìn về phía sau lưng ta.

"Bùi đại nhân?"

Ta quay phắt lại, chỉ thấy Bùi Tri Thu đang ôm hai chiếc đèn hoa sen, ánh mắt phức tạp nhìn về phía ta. Ta như bị ai đó đập một cú vào đầu, suýt nữa thì ngã quỵ.

"Chàng..."

Ta nắm chặt tay, nhưng không nói được gì thêm. Còn gì để hỏi nữa đây? Nhìn sắc mặt của chàng, ta cũng biết chàng đã nghe thấy mọi chuyện.

20

Có lẽ để giữ thể diện cho ta, Bùi Tri Thu không nói gì thêm. Chàng bình thản cùng ta thả hoa đăng, sau đó dẫn ta đến một góc cầu vắng vẻ.

Ta chưa kịp mở lời thì đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Bùi Tri Thu giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, cúi xuống cắn nhẹ lên môi.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nang-nghich-ngom-chang-tam-co/chuong-4.html.]

Ta bị chàng hôn đến mức không kịp phản ứng. Một lát sau, khi có người đi ngang qua, chàng mới buông ta ra.

Tay chàng đặt lên vai, nhẹ nhàng bóp một cái.

"Nàng sợ rồi sao? Thả lỏng đi."

Ta dần hồi phục lại, sắc mặt từ tái nhợt chuyển dần sang đỏ ửng. Trong lòng vẫn còn lo sợ, ta bèn vội vàng thốt ra lời có lợi cho mình nhất: "Chàng là người tự nguyện cưới ta."

"Ừm, còn gì nữa?"

"Chàng muốn hỏi chuyện quận chúa nói sao? Ta có thể nói thật không?"

Giọng chàng không hề nghiêm khắc, thậm chí còn mang theo ý trấn an. Ta nghe thấy vậy, mũi liền cay cay.

"Chàng có còn tin lời ta nói không?"

Bùi Tri Thu nghiêm túc nhìn ta, ánh mắt chân thành: "Tất nhiên. Chúng ta là phu thê, nàng nói, ta liền tin."

21

Ta và Bùi Tri Thu lần đầu gặp mặt vào một ngày bão tố, gió giật mưa rào.

Ta lại một lần nữa bị mẫu thân chỉ thẳng vào mũi mà mắng.

"Ngươi cút ra ngoài cho ta!"

Trong chốc lát, ta đã bị khóa ở bên ngoài cổng.

Ta gõ cửa, van nài: "Con biết sai rồi, mẫu thân, con thật sự biết sai rồi, xin hãy cho con vào, con cầu xin người!"

Dù nói như vậy, thực ra ta cũng không biết mình sai ở chỗ nào.

Rõ ràng là đang ăn cơm ngon lành, không gây ồn ào, cũng không làm gì ầm ĩ. Bỗng dưng mẫu thân nổi giận, buông đũa nói rằng ta không biết tôn trọng bậc trưởng bối.

Ta suy nghĩ mãi, chỉ có thể nghĩ ra lý do duy nhất là khi vào nhà đã bước bằng chân trái trước.

22

Ta hiểu rằng mình không thể nào mở được cánh cửa kia, vì trước giờ chưa từng mở được.

Nhưng ngày hôm ấy thời tiết xấu như vậy, ta nghĩ mẫu thân có thể sẽ thương xót mà mở cửa cho ta.

Tim mẫu thân cứng như đá, cuối cùng vẫn không thương xót ta.

Lúc đó, gia đình chúng ta vừa mới chuyển từ đất Thục đến Kinh thành.

Mẫu thân biết rõ ta không quen thuộc Kinh thành, cũng không có bạn bè nào để nương tựa, thế nhưng vẫn khóa ta bên ngoài.

Nếu đã vậy, thì đừng trách ta tàn nhẫn.

Ta ngồi trên bậc thềm, chống cằm, mặt không biểu cảm nghĩ thầm: tiếp theo, ta sẽ phát bệnh không nhẹ không nặng.

Chỉ để phụ thân biết được, mẫu thân thường ngày dịu dàng hiền thục, đều là giả dối.

Kẻ có mặt tươi cười mà lòng dạ độc ác, đó mới là sự thật.

Loading...