Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nàng Ấy Là Ác Nữ Thành Dương Châu - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-30 19:49:10
Lượt xem: 2,436

6.

Lý Hàn Lăng không chết, thật đáng tiếc. Ta đã đ.â.m hắn hai nhát, nhưng đều không trúng chỗ hiểm.

Rõ ràng là một thư sinh văn nhược, dưỡng nửa tháng liền khỏe mạnh như trâu, như một con ruồi suốt ngày vo ve.

Ta đọc sách, hắn nhìn; ta luyện roi, hắn canh; ta đi dạo phố, hắn xách đồ. Phiền không kể xiết.

Ngươi đánh hắn, hắn chịu đòn; ngươi mắng hắn, hắn cười ngớ ngẩn; ngươi tìm những thứ đắt tiền nhất, để hắn trả tiền, hắn không tiếc chiêu trò đoạt lấy mà đem đến trước mặt ngươi.

So với chó còn nghe lời hơn, so với mèo còn dính người hơn.

Ta nói: "Lý đại nhân như vậy, chẳng lẽ Kinh Hoa đi vệ sinh, đại nhân cũng phải chờ ngoài cửa sao?"

Hắn cười: "Có gì là không thể?"

Đúng vậy, Lý Hàn Lăng, Lý đại nhân.

Không biết hắn đã làm việc gì xấu xa cho phụ thân ta, mà lại được một chức quan trong tuần phủ.

Hắn từng bước dụ dỗ, còn nói: "Người ta nói ở bên người trong lòng, dù không làm gì, chỉ cần nhìn nhau cũng thấy vui. Kinh Hoa, bây giờ nàng không hài lòng, chỉ vì không yêu ta. Nhanh chóng thuyết phục bản thân yêu ta đi, đến ngày đó, cuộc sống sẽ vui vẻ tốt đẹp hơn."

Ta hắt nước trà vào mặt hắn: "Đợi ngươi c.h.ế.t rồi, cũng không chờ được ngày đó."

Do gả Tứ muội, phụ thân trở thành nhạc phụ của Lương Hoàng, một nhạc phụ còn nhỏ hơn hắn ba tuổi.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Có những việc bẩn thỉu, tự mình làm thì dễ dàng hơn.

Lý Hàn Lăng được giao nhiệm vụ, phải đi đến Mạc Bắc. Trước khi đi, hắn đến tìm ta, nói sẽ sớm trở về, mang theo ngọc mã não và hương liệu biên cương.

Ta nhẹ nhàng cười: "Ta chỉ mong ngươi c.h.ế.t ở đó, không bao giờ trở về, thế mới tốt."

Hắn đi rồi, ta cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Đã đến lúc tìm người để gả đi.

Đừng hiểu lầm, không phải vì muốn tránh Lý Hàn Lăng, dù ta phiền hắn, nhưng không sợ hắn. Ta gấp gáp thành thân, chỉ vì đã đến tuổi.

Nghe lén vài lần cuộc nói chuyện của phụ thân, ông định gả ta cho những kẻ không ra gì. Ta đương nhiên không vừa mắt những người đó.

Ta tự chọn cho mình một phu quân, gọi là Châu Sơn Hoài.

Thương nhân lớn nhất trong nước, Châu Sơn Hoài. Thực ra ta sao có thể yêu y, ta thậm chí chưa từng gặp y.

Ta muốn gả cho y, chỉ vì y giàu có, giàu đến mức khi có thiên tai, y chỉ cần hiến tặng một ít, đã cứu sống được cả hai châu; giàu đến mức mỗi lần triều đình hội họp, Hoàng đế đều phải mượn vài món từ nhà y để tạo thanh thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nang-ay-la-ac-nu-thanh-duong-chau/chuong-7.html.]

Chưa kể, người ta đồn rằng, y giữ mình trong sạch, đến tuổi ba mươi mà trong phủ không có lấy một tiểu thiếp. Chỉ có người nam nhân như vậy, mới xứng đáng với Chu Kinh Hoa ta

Mùa hè nóng bức năm nay, Hoàng thượng dẫn theo sủng phi du ngoạn Dương Châu, Châu Sơn Hoài cũng theo cùng. Khi hoàng thượng đi đến Dương Châu, y lại ở lại, tìm khắp thành một cô nương tên là "Thu Ngư."

Năm y hai mươi tuổi, gặp phải biến cố lớn nhất trong đời, bị biểu tỷ và quản gia phản bội, không chỉ lừa lấy hết tài sản, còn bán y cho một đám mã phu làm nô lệ.

Làn da được chăm sóc kỹ lưỡng, lòng tự trọng như vàng khắc, trong cát vàng của sa mạc ngày càng tiêu tan.

Y làm những công việc hèn mọn nhất, trở thành một con ch.ó vẫy đuôi, ở Tây Vực chạy khắp nơi kiếm ăn.

Đổi từ chủ này sang chủ khác. Cuối cùng, y không chịu nổi sự hành hạ tàn nhẫn này, vào một ngày nọ, y tìm cơ hội trốn thoát, gặp một con sông liền nhảy vào.

Nhắm mắt lại, y nghĩ: cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Nhưng thật may.

Người cứu y là một cô nương đánh cá, khuôn mặt như trăng sáng, ngũ quan tuy bình thường nhưng cười lên lại làm lòng y như tỏa nắng.

Cô nương đánh cá không có tên, gia cảnh nghèo khó, sinh vào mùa thu. Châu Sơn Hoài gọi nàng là "Thu Ngư."

Hai người nương tựa nhau vượt qua những ngày tháng đó, trong ngôi làng nhỏ biệt lập, cuộc sống êm đềm như một giấc mộng.

Nàng đánh cá nấu canh cho y, y dạy nàng viết chữ đọc thơ. Hoa đào nở như mây hồng, nước suối ngoài nhà trong veo, nàng chất phác thuần khiết, là một cô gái ngốc nghếch chỉ biết cho đi mà không cầu nhận lại.

Họ cuối cùng cũng đến bước đó, sáng hôm sau nàng tỉnh dậy hai má đỏ ửng nhìn Châu Sơn Hoài, như nhìn cả thế giới.

Những chuyện xấu xa trước đây, như chưa từng tồn tại, nhưng chỉ là như thế, đó là cái gai cứng nhọn trong lòng Châu Sơn Hoài, chia cắt y rõ ràng thành hai nửa.

Y cuối cùng nhận ra, không giải quyết quá khứ, y không thể sống trong hiện tại, cũng không thể cho cô nương mà mình yêu một gia đình.

Vì vậy hôm đó y tỉnh dậy, nhìn sâu vào mắt thê tử, ghi nhớ trong lòng, khắc vào xương tủy.

Y hôn nàng, hôn đến tan chảy, giọng khàn đặc, tình sâu như biển: "Thu Ngư, chờ ta, ta sẽ cưới nàng."

Thu Ngư đáp ứng, đánh cá càng chăm chỉ, ngày đêm không nghỉ, cuối cùng còn bán đôi ngọc bội song ngư mà cha nàng để lại trước khi qua đời, gom đủ tiền, giúp y trở về kinh thành.

Như tu la từ địa ngục trở về, trong vòng hai năm, danh tiếng Châu Sơn Hoài nổi như cồn, y giơ cao đao đồ tể, lần lượt c.h.é.m xuống những kẻ đã đưa y vào địa ngục, không để lại một mạng sống.

Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, những kẻ đó trước khi c.h.ế.t đều trải qua sự tra tấn cực hình, sống không bằng chết.

Biểu tỷ đã phản bội bị y hạ dược, ném vào chuồng ngựa. Sáng hôm sau, khi được phát hiện, dưới chân đã m.á.u chảy đầy đất, đôi chân run rẩy, không thể khép lại, môi tím tái, miệng sùi bọt mép, tối đó liền thắt cổ tự tử.

Mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, y như được trời cao chiếu cố, tình cờ cứu thái tử bị phế truất, sau khi người đó lên ngôi, y như cá chép hóa rồng, trở thành thương nhân nổi tiếng một thời, đến Lương Hoàng cũng phải tránh ba phần.

Chỉ có một điều, y chưa bao giờ tìm lại được Thu Ngư.

Loading...