Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nàng Ấy Là Ác Nữ Thành Dương Châu - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-07-30 19:49:25
Lượt xem: 2,095

Cây đại thụ đổ sụp, không phải chỉ trong một sớm một chiều, khi bên trong đã bị mọt gặm nhấm đến trăm lỗ ngàn vết, chỉ cần đẩy nhẹ, sẽ hóa thành bột ngay.

Mây đen che phủ Đại Sở hai mươi hai năm đã tan.

Đồng đảng của Lương Hoàng đương nhiên bị xử tội, phụ thân ta bị kết án c.h.é.m đầu, hai đệ đệ bị đày làm lính.

Phủ quận chúa của ta bị tịch thu, ta và mẫu thân phải rút vào một ngõ nhỏ nghèo nàn.

Chúng ta không bị làm quân kỹ, đày đi xa, không phải vì tân hoàng nhân từ, mà vì ta đem toàn bộ tài sản ra, cống vào quốc khố. Mẫu thân còn có tứ muội cầu tình.

Tứ muội ta thật sự có chuyện tình kịch tính, trước hết theo nghi lễ quốc hôn gả cho thái giám, địa vị như hoàng hậu, rồi gặp gỡ hoàng thân làm nô bộc Sở Chân Diệu trong phủ, trải qua nhiều khúc chiết, uẩn khúc.

Không chỉ giúp hắn trốn khỏi kinh đô, mà còn ra ngoài làm vương.

Khi hắn quay lại, việc đầu tiên là tuyên bố trên Kim Loan Điện muốn phong người thê tử của tội thần - Chu Kinh Khấu làm hậu.

Cả triều đình chấn động, cuối cùng hai vị gián thần đ.â.m đầu chết.

Tân hoàng lên ngôi, triều cục bất ổn, hắn không dám mạo hiểm lấy người mình yêu làm hậu. Nhưng điều đó không ngăn cản hắn giam nàng trong cung, kim ốc tàng kiều, yêu hận đan xen.

Họ ra sao, ta không kể nữa.

Nay Chu gia gặp đại nạn, tứ muội ở trong cung, không lo cứu người, chỉ biết đắm chìm trong tình cảm. Phụ thân c.h.ế.t đáng tội, nhưng các nam tử họ Chu có tội gì?

Nhưng ta cũng không bận tâm được nữa.

Cuộc sống của ta không dễ dàng.

Một sớm từ trên cành rơi xuống bùn.

Trước kia ngạo nghễ bao nhiêu, bây giờ thảm hại bấy nhiêu.

Từ chợ mua rau về, ta bị một đám lưu manh chặn ở đầu ngõ, cầm đầu là kẻ ta từng dùng sắt nung đóng miệng hắn, lời nói và hành động vô cùng thô bỉ.

Hắn đổ nước bẩn lên đầu ta, cười ha hả rồi kéo áo ta.

Ta phản đòn bằng một cái tát, chúng liền vây quanh ta, có kẻ động tay, có kẻ động miệng, có kẻ đánh, có kẻ mắng, có kẻ sàm sỡ.

Một nữ nhân bình thường, gặp cảnh này, cũng phải xấu hổ đến chết.

Ta thì không, từ đầu đến cuối, ta mắt mở to, lạnh lùng nhìn họ.

Khắc ghi gương mặt bọn chúng vào xương tủy ta, khắc vào m.á.u thịt, dù có tan thành tro, ta cũng phải kéo chúng c.h.ế.t theo.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Thỉnh thoảng có bà già, nữ nhân đi ngang, không ai giải vây, chỉ nghe được vài câu: "A di đà Phật, con ác nữ họ Chu cuối cùng cũng gặp báo ứng."

Trời nắng gắt, tiếng ve râm ran.

Khi áo ta bị cởi đến một nửa, ta lại thấy Lý Hàn Lăng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nang-ay-la-ac-nu-thanh-duong-chau/chuong-15.html.]

Bốn năm trước, đêm đó ta nhờ hắn tìm tung tích Thu Ngư, để ép Châu Sơn Hoài.

Hắn nói được, và thật sự tìm thấy, rồi trong ngày ta đại hôn, hắn tung hô mọi chuyện, khiến ta thành trò cười của cả thành Dương Châu.

Khi ta có thế lực, từng tìm khắp thành muốn nghiền hắn thành tro.

Nhưng không tìm được.

Ai ngờ hắn trốn đến Tây Bắc, làm mưu sĩ cho Lăng Vương

Ai ngờ hắn chạy đến Tây Bắc, làm mưu sĩ cho Lăng Vương. Sau khi Sở Chân Diệu phản, hắn lại làm quân sư dưới trướng, không tốn một binh một tốt nào vẫn khéo léo chiếm được mười sáu thành biên giới phía bắc.

Với công lao như vậy, lại xuất thân hèn mọn, sau lưng cũng không có ai chống đỡ, tất nhiên là được trọng dụng.

Nay ở kinh đô, hắn được phong làm Tam phẩm Đại Lý Tự Khanh, thân cận thiên tử, vô cùng đắc ý.

Hắn cưỡi một con ngựa cao lớn, áo đỏ vai rộng, xuân sơn thu thủy, dưới mắt vẫn là nốt ruồi đỏ tươi. Hắn đánh đuổi đám lưu manh, ôm lấy thân thể đầy yếu mềm của ta vào lòng.

Ta chống vào n.g.ự.c hắn, mắt mở to, giọng nhẹ nhàng nói: "Phải rồi, một triều vua, một triều thần, nay d.a.o thớt đã đổi, dù ta thế này, Lý Hàn Lăng, cũng không đến lượt ngươi đến khinh nhục ta."

Hắn giận dữ nói: "Ta khinh nhục nàng làm gì? Ta còn thương nàng không kịp!"

"Đã thương ta." Ta chớp chớp mắt, có chút mất sức, nói: "Vậy thì giúp ta, g.i.ế.c hết bọn chúng đi!"

Hắn cười nói: "Được."

13

Mẫu thân muốn gả ta cho Lý Hàn Lăng.

Bà nhìn quanh điện, đầy vẻ trang nghiêm, nói: "Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, Kinh Hoa, phụ thân con không còn nữa, con phải nghe lời ta."

Bà còn nói: "Hắn có điểm nào không xứng với con? Là một vị Đại Lý Tự khanh danh tiếng lừng lẫy khắp kinh thành, bao nhiêu thiếu nữ đều ái mộ hắn, mà hắn lại giữ trọn lòng với con. Hắn không chê con đã từng qua một đời chồng, cũng không quan tâm đến danh tiếng của con, đến nước này rồi, con còn không hài lòng điều chi?"

"Kinh Hoa, trước đây con bảo muội muội của con phải nhận mệnh. Đây cũng là mệnh của con, con nên chấp nhận đi."

Nhận mệnh? Đó là cái chi?

Ta nói: "Mệnh của ta, ta tự quyết. Ta nói ta muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, ta nhất định sẽ trở thành!"

"Mẫu thân, trời cao đã ban cho ta dung mạo như vậy, lại sinh ta trong gia đình quyền quý, ta nên được hưởng những điều tốt nhất trên đời. Nay người muốn gả nữ nhi cho một kẻ xuất thân hèn mọn, ta không chấp nhận!"

"Dù hắn có leo lên vị trí cao hơn, trong xương tủy vẫn là dòng m.á.u hèn mọn, người như thế, sao có thể xứng với nữ nhi của người?"

Mẫu thân chỉ niệm Phật, mắt không nhìn đến ta.

Ta xông lên, đập vỡ tượng Quan Âm trên điện.

Mẫu thân tức giận đến mắt tím lại, mắng hai câu: "Đồ súc sinh tạo nghiệt!"

Ta cười, nói: "Mẫu thân, ta không giống người, suốt đời chỉ biết cầu xin từ chư Phật trên trời. Những gì ta muốn, ta sẽ tự mình tranh đoạt, bây giờ ta sẽ chứng minh cho người thấy."

Loading...