Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nàng Ấy Là Ác Nữ Thành Dương Châu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-29 23:52:38
Lượt xem: 3,387

Note: Mỹ nhân nào thích xem cuộc sống thật sự của ác nữ thì ghé đây nha, ác nữ thiệt đó, các nàng nhớ cẩn thận trước khi nhảy hố nha, đọc xong thấy không hợp thì đừng nói lời cay đắng, Quan buồn.

Ngày ta thành thân, ta bị trói trên giường.

Phu quân say rượu trở về, mặt mày hớn hở, ta chỉ nói vài lời, hắn liền cởi trói cho ta.

Hắn thắm thiết ôm ta vào lòng, ta liền nhân lúc đó đ.â.m trâm cài tóc vào cổ họng hắn.

Sau đó, ta phóng hỏa thiêu rụi tất cả.

"Lý Hàn Lăng, ta hận không thể ăn thịt uống m.á.u ngươi, chỉ mong đường xuống hoàng tuyền cũng không gặp lại ngươi nữa.”

1

Ta tên là Chu Kinh Hoa, là kẻ điên nổi tiếng khắp thành Dương Châu.

Ta vẫn nhớ năm ta mười tuổi, có một kỹ nữ nổi tiếng ở chốn thanh lâu mặc y phục trắng, tóc dài xõa xuống, quỳ gối trước cổng phủ, nói rằng đã có một đêm phong lưu với phụ thân ta, trong bụng mang cốt nhục Chu gia, rơi lệ nói muốn được vào phủ làm thiếp.

Kỹ nữ đó xinh đẹp, lại biết nhún nhường, nước mắt rơi đầy mặt, như đoá hoa trắng mong manh trước gió.

Người đời luôn thương hại kẻ yếu.

Trước cổng phủ rất nhanh tụ tập một đám đông Họ chỉ trỏ, cảm phục tấm lòng kiên định, lại than thở về số phận bạc bẽo của nàng kỹ nữ.

Mẫu thân ta là người nhe dạ lại hiền lành, chẳng mấy chốc bị kỹ nữ kia chiếm lấy cảm tình, định gật đầu cho nàng vào phủ. Lúc đó, ta dẫn theo một đám thị vệ từ trong phủ bước ra.

"Nàng ta nói rằng đứa bé trong bụng là cốt nhục Chu gia, vậy là xong sao? Chẳng có bằng chứng gì, chẳng lẽ cả thành này, hễ ai mang thai cũng chỉ cần quỳ trước cổng nhà ta là mẫu thân đều phải tiếp đón sao?"

Kỹ nữ nói có thể đối chứng với phụ thân ta.

Thật là ý tưởng hay.

Lúc đó phụ thân ta đang lên kinh nhậm chức, vài ba tháng chưa thể trở về.

Kỹ nữ khóc lóc, thề thốt: "Tiểu thư muốn ta chứng minh thế nào đây? Chẳng lẽ phải m.ổ b.ụ.n.g lấy đứa bé ra, trích m.á.u nhận thân hay sao?"

Ta cười nói: "Được."

Rồi ra lệnh m.ổ b.ụ.n.g nàng ta, đứa bé trong bụng khoảng bốn, năm tháng, m.á.u me be bét, được treo trên đầu mũi dao.

Ta liền dùng trâm cài đ.â.m vào tay, m.á.u của ta và đứa bé nhỏ vào bát, không hề tương thích.

Kỹ nữ ngã xuống đất, y phục trắng nhuộm đỏ máu, m.á.u chảy không ngừng. Nàng ta trợn trắng mắt, van xin ta: "Tiểu thư tha mạng, có lẽ có quá nhiều khách làng chơi đến với ta, nô gia tính nhầm thời gian..."

Ta lạnh lùng cười, lấy roi quất nàng ta.

"Không phải bất kỳ con mèo con ch.ó nào cũng có thể gọi ta là tiểu thư."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nang-ay-la-ac-nu-thanh-duong-chau/chuong-1.html.]

Kỹ nữ c.h.ế.t rồi.

Mẫu thân muốn phạt ta chép kinh, nhưng ta không chấp nhận.

Người trong phủ đã sớm điều tra, kỹ nữ kia không phải người lương thiện.

Nàng ta từng là nông phụ, không chịu nổi cảnh nghèo khó, lại có chút nhan sắc, nên ép phu quân ly hôn, bán thân vào thanh lâu làm kỹ nữ.

Nhiều năm trôi qua, nàng ta lừa gạt không ít người, đặc biệt thích ve vãn quan lại, phú thương, nhà có của. Thường khi hút cạn tài sản của họ, nàng ta liền đá đi, gây ra biết bao nhiêu cảnh tranh giành, ly tán.

Nay nàng ta dựa vào Chu gia, chẳng qua là vì tuổi xuân đã qua, lại mang thai, muốn tìm đường thoát thân.

Mẫu thân khuyên răn: "Hoa nhi, dù nàng ta là kẻ xấu, con cũng không thể lấy ác trị ác."

Ta mỉm cười, giọng điệu ngây thơ: "Ai quan tâm đến chuyện thiện ác của nàng ta. Con g.i.ế.c nàng ta, chỉ vì nàng ta cản trở con."

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

"Phụ thân vừa mới được thăng chức tuần phủ Chiết Giang, trong phủ đã có nhiều thiếp thất. Con không thích, nếu thêm một người nữa, sự chú ý của phụ thân chắc chắn sẽ bị phân tán. Tiểu thư được sủng ái nhất Chu phủ, dĩ nhiên chỉ có thể là con."

Mặt mẫu thân trắng bệch, môi mấp máy: "Vậy... vậy còn tứ muội của con thì sao?"

"Tứ muội dĩ nhiên là khác." Ta nói, "Muội ấy và con đều do mẫu thân sinh ra, nhưng tính tình nhút nhát, đơn giản, ngây ngô, làm sao có thể trở thành mối đe dọa cho con?"

"Con đúng là ác quỷ!"

Mẫu thân giơ tay lên, nhưng rồi buông xuống, che mặt khóc: "Ta làm sao sinh ra được một ác nữ như con, con đi đi!"

Ta gật đầu, bảo mẫu thân đi ngủ sớm, rồi đẩy cửa ra ngoài.

Phụ thân về nhà, nghe chuyện, gọi ta vào thư phòng, thở dài: "Kinh Hoa cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là nữ nhi, nếu là nam nhân, haiz…Chu gia nào sợ không tiến xa hơn nữa."

2

Phụ thân là con nhà thế gia, mẫu thân là con nhà hàn môn.

Hai người, một người kiên cường nhẫn nhục, bất chấp mọi thứ để leo lên, từ một kẻ vô danh đến Tam phẩm tuần phủ, mất mười ba năm, không thân không thế, nay nhìn thấy không còn lối tiến lên nữa.

Người còn lại thì hoa tuyết trăng gió, mỗi ngày chỉ lo ca tụng thơ ca, chỉ muốn sống cuộc đời thanh tịnh, đối với mọi người đều ôn hòa, ngay cả đối với gia nhân cũng rộng lượng, chuyện nhỏ nhặt cũng giống như trời sập đất lún.

Ta kế thừa sự tàn nhẫn của phụ thân.

Còn Tứ muội thì giống mẫu thân hơn.

Năm Cảnh Sướng thứ nhất, ta mười bốn tuổi, thành Dương Châu có hội đèn lồng, người người đông đúc, vô cùng náo nhiệt.

Ta thấy hứng thú, muốn ra ngoài dạo chơi.

Hai đoàn thị vệ mở đường phía trước, trong lúc ta ngồi trong kiệu, bỗng nghe thấy bên ngoài ồn ào, có người bàn tán về ta, nào là ta là dạ xoa ác ma, làm sao hưng phong tác lãng, tính cách gian ác, đạo trời bất dung.

Từ năm ta mười tuổi, tại cổng Chu phủ g.i.ế.c c.h.ế.t kỹ nữ, trong thành Dương Châu đầy những lời đồn đại về ta.

Mọi người trước mặt gọi ta là Chu Tiểu thư, sau lưng lại gọi ta là Chu ác nữ.

Loading...