Chạm để tắt
Chạm để tắt

Năm tháng nhớ em - Chương 85

Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:01:09
Lượt xem: 21

Chương 85

Bác sĩ nói:" kỳ tích là ký tích, bệnh nhân đã hoàn toàn tỉnh lại rồi, bệnh nhân muốn gặp mọi người "

 

Diệp Tư Thần gật đầu :" cảm ơn"

 

Diệp Tư Thần đứng ở ngoài cửa không dám vào trong, anh rất sợ đây chỉ lại là giấc mơ của anh, anh chỉ đứng tại chỗ nhìn mọi người vào phòng .

 

Bà ngồi bên cạnh nắm tay cô nghẹn ngào hỏi:" Chi Chi con thấy thế nào rồi có khó chịu không "

 

Cô được Thượng Uẩn chỉnh giường lên cao hơn một chút để có thể như hồi dậy, cô lắc đầu khàn khàn nói :" con không sao, làm mọi người lo lắng rồi"

 

Bà :" không sao là tốt "

 

Linh Nhi :" cậu làm tớ sợ lắm đó"

 

Giang Yến :" cậu có khó chịu ở đâu phải nói biết không "

 

Trương Đông :" đúng vậy có gì thì nói với tụi tớ"

 

Cô lắc đầu:" thực sự không sao, bác sĩ đã kiểm tra rồi "

 

Thượng Uẩn :" tỉnh lại là tốt rồi"

 

Cô gật đầu nhìn bà nói :" bà con đói rồi"

 

Bà gật đầu :" được được, bà về nhà nấu cháo cho con được không "

 

Cô gật đầu rồi nhìn xung quanh hỏi:" Diệp Tư Thần về rồi sao"

 

Giang Yến :" hả, à anh ấy đang ở bên ngoài "

 

Thượng Uẩn đứng ở cửa nhìn anh nói:" con bé muốn gặp cậu, cậu vào với con bé đi, tôi đưa bà về lấy ít đồ với nấu cháo mang vào"

 

Diệp Tư Thần gật đầu :" được"

 

Bà nhìn Diệp Tư Thần đang đứng ở đằng xa thì bà nhìn cô rồi nhìn mọi người nói:" con nghỉ ngơi đi, bà cùng mấy đứa nhỏ về trước đây"

 

Mọi người nghe vậy cũng lần lượt chào tạm biệt rồi đi ra khỏi phòng còn tiện tay đóng cửa lại. Cả căn phòng chỉ còn cô và anh đang nhìn nhau, anh chậm chạp đi lại đứng cạnh giường chăm chú nhìn cô. 

 

Cô không thể chịu nổi cái không khí quái quỷ này liền nhẹ giọng nói :" sao vậy, mặt tôi không giống trước đó sao"

 

Diệp Tư Thần lắc đầu anh cong môi mắt hơi đỏ nhìn cô ôn hòa nói:" Lam Chi"

 

Cô gật đầu :" ừm, sao vậy"

 

Diệp Tư Thần không kiềm được nổi xúc động anh ngồi xuống ôm chầm lấy cô, không nói gì cả chỉ ôm thực chặt cô vào lòng. 

 

Cô cảm nhận được bản thân anh đang run rẩy vì khóc cô yếu ớt giơ tay vuốt lưng anh, nhẹ nhàng nói:" được rồi, tôi không sao rồi"

 

Diệp Tư Thần gật đầu liên tục nói:" Lam Chi, tôi đang mơ sao"

 

Cô nghe câu nói đó như có ai đang bóp trái tim cô vậy cảm giác rất khó chịu, cô lắc đầu nói :" không phải mơ, anh có thể buông tôi ra trước được không "

 

Diệp Tư Thần phản ứng lại buông cô ra liền nhẹ giọng nói :" xin lỗi tôi không cố ý"

 

Cô lắc đầu :" không sao, tôi muốn uống nước"

 

Diệp Tư Thần :" được, đợi tôi một lát" anh đứng dậy rót một ít nước ấm cho cô. 

 

Anh cho cô uống từng ngụm nhỏ cảm thấy cô đã uống khá khá anh mới để lại chỗ cũ. 

Anh ngồi xuống ghế lại nhìn chăm chú cô như nhìn thế nào cũng không đủ.

 

Cô bị anh nhìn đến đỏ cả tai, cô mới nhíu mày hỏi :" anh nhìn tôi làm gì"

 

Diệp Tư Thần cong môi nói :" chỉ muốn nhìn em thôi"

 

Cô nhìn thấy ở dưới mắt anh có quầng thầm khá đậm , cô hỏi :" Diệp Tư Thần, thời gian này anh không nghỉ ngơi đủ sao"

 

Diệp Tư Thần :"  khoảng thời gian trước tôi bận xử lý vài việc ở công ty, bây giờ đã hết bận rồi"

 

Cô vừa tỉnh lại còn rất mệt nhưng cô lại không muốn ngủ thêm nữa chỉ quay đầu lặng lẽ nhìn ra bầu trời đầu sao. Cô nghĩ mình sẽ không thể nào thoát khỏi cửa t.ử nhưng không ngờ m.ạng cô lại lớn như vậy. 

 

Diệp Tư Thần nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô thì đau lòng nói:" Em ngủ thêm một chút đi, trời gần sáng rồi"

 

Anh không nhắc thì thôi nhắc đến cơn buồn ngủ lại ập tới, cô gật đầu từ từ nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

 

Diệp Tư Thần thấy cô yên lặng ngủ anh bất giác nắm c.h.ặ.t t.a.y cô rất chăm chú nhìn cô. 

 

Sáng hôm sau, trong phòng bệnh Diệp Tư Thần vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô nhưng lại nằm gối đầu cạnh cô ngủ . 

 

Diệp Tư Thần ngủ không sâu nghe tiếng mở cửa anh đã mơ màng tỉnh lại nhìn ra cửa thấy bà cùng Thượng Uẩn đang cầm đồ ăn sáng mang vào. 

 

Anh đứng dậy gật đầu nói :" bà đến sớm vậy"

 

Bà :" bà nấu cháo cho con bé nên nhanh mang đến cho con bé ăn sáng"

 

Thượng Uẩn :" tối qua ngủ muộn lắm sao"

 

Diệp Tư Thần cầm cái ghế đưa cho Thượng Uẩn :" không hẳn, chỉ nói vài câu rồi cô ấy ngủ rồi"

 

Cô mở mắt ra nhìn thấy bà đang ngồi nhìn mình, cô mơ màng nói:" bà nhìn gì vậy"

 

Bà mỉm cười nói :" bà nhìn cháu ngủ"

 

Diệp Tư Thần không nói gì cầm lấy cái thau đặt trên bàn mang đi vào nhà vệ sinh lấy nước ấm cho cô rửa mặt. 

 

Thượng Uẩn nâng giường lên cho cô, anh đi lại lấy cháo trong túi giữ nhiệt ra để vào chén cho cChương 85

Bác sĩ nói:" kỳ tích là ký tích, bệnh nhân đã hoàn toàn tỉnh lại rồi, bệnh nhân muốn gặp mọi người "

 

Diệp Tư Thần gật đầu :" cảm ơn"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-thang-nho-em/chuong-85.html.]

Diệp Tư Thần đứng ở ngoài cửa không dám vào trong, anh rất sợ đây chỉ lại là giấc mơ của anh, anh chỉ đứng tại chỗ nhìn mọi người vào phòng .

 

Bà ngồi bên cạnh nắm tay cô nghẹn ngào hỏi:" Chi Chi con thấy thế nào rồi có khó chịu không "

 

Cô được Thượng Uẩn chỉnh giường lên cao hơn một chút để có thể như hồi dậy, cô lắc đầu khàn khàn nói :" con không sao, làm mọi người lo lắng rồi"

 

Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰

Bà :" không sao là tốt "

 

Linh Nhi :" cậu làm tớ sợ lắm đó"

 

Giang Yến :" cậu có khó chịu ở đâu phải nói biết không "

 

Trương Đông :" đúng vậy có gì thì nói với tụi tớ"

 

Cô lắc đầu:" thực sự không sao, bác sĩ đã kiểm tra rồi "

 

Thượng Uẩn :" tỉnh lại là tốt rồi"

 

Cô gật đầu nhìn bà nói :" bà con đói rồi"

 

Bà gật đầu :" được được, bà về nhà nấu cháo cho con được không "

 

Cô gật đầu rồi nhìn xung quanh hỏi:" Diệp Tư Thần về rồi sao"

 

Giang Yến :" hả, à anh ấy đang ở bên ngoài "

 

Thượng Uẩn đứng ở cửa nhìn anh nói:" con bé muốn gặp cậu, cậu vào với con bé đi, tôi đưa bà về lấy ít đồ với nấu cháo mang vào"

 

Diệp Tư Thần gật đầu :" được"

 

Bà nhìn Diệp Tư Thần đang đứng ở đằng xa thì bà nhìn cô rồi nhìn mọi người nói:" con nghỉ ngơi đi, bà cùng mấy đứa nhỏ về trước đây"

 

Mọi người nghe vậy cũng lần lượt chào tạm biệt rồi đi ra khỏi phòng còn tiện tay đóng cửa lại. Cả căn phòng chỉ còn cô và anh đang nhìn nhau, anh chậm chạp đi lại đứng cạnh giường chăm chú nhìn cô. 

 

Cô không thể chịu nổi cái không khí quái quỷ này liền nhẹ giọng nói :" sao vậy, mặt tôi không giống trước đó sao"

 

Diệp Tư Thần lắc đầu anh cong môi mắt hơi đỏ nhìn cô ôn hòa nói:" Lam Chi"

 

Cô gật đầu :" ừm, sao vậy"

 

Diệp Tư Thần không kiềm được nổi xúc động anh ngồi xuống ôm chầm lấy cô, không nói gì cả chỉ ôm thực chặt cô vào lòng. 

 

Cô cảm nhận được bản thân anh đang run rẩy vì khóc cô yếu ớt giơ tay vuốt lưng anh, nhẹ nhàng nói:" được rồi, tôi không sao rồi"

 

Diệp Tư Thần gật đầu liên tục nói:" Lam Chi, tôi đang mơ sao"

 

Cô nghe câu nói đó như có ai đang bóp trái tim cô vậy cảm giác rất khó chịu, cô lắc đầu nói :" không phải mơ, anh có thể buông tôi ra trước được không "

 

Diệp Tư Thần phản ứng lại buông cô ra liền nhẹ giọng nói :" xin lỗi tôi không cố ý"

 

Cô lắc đầu :" không sao, tôi muốn uống nước"

 

Diệp Tư Thần :" được, đợi tôi một lát" anh đứng dậy rót một ít nước ấm cho cô. 

 

Anh cho cô uống từng ngụm nhỏ cảm thấy cô đã uống khá khá anh mới để lại chỗ cũ. 

Anh ngồi xuống ghế lại nhìn chăm chú cô như nhìn thế nào cũng không đủ.

 

Cô bị anh nhìn đến đỏ cả tai, cô mới nhíu mày hỏi :" anh nhìn tôi làm gì"

 

Diệp Tư Thần cong môi nói :" chỉ muốn nhìn em thôi"

 

Cô nhìn thấy ở dưới mắt anh có quầng thầm khá đậm , cô hỏi :" Diệp Tư Thần, thời gian này anh không nghỉ ngơi đủ sao"

 

Diệp Tư Thần :"  khoảng thời gian trước tôi bận xử lý vài việc ở công ty, bây giờ đã hết bận rồi"

 

Cô vừa tỉnh lại còn rất mệt nhưng cô lại không muốn ngủ thêm nữa chỉ quay đầu lặng lẽ nhìn ra bầu trời đầu sao. Cô nghĩ mình sẽ không thể nào thoát khỏi cửa t.ử nhưng không ngờ m.ạng cô lại lớn như vậy. 

 

Diệp Tư Thần nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô thì đau lòng nói:" Em ngủ thêm một chút đi, trời gần sáng rồi"

 

Anh không nhắc thì thôi nhắc đến cơn buồn ngủ lại ập tới, cô gật đầu từ từ nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

 

Diệp Tư Thần thấy cô yên lặng ngủ anh bất giác nắm c.h.ặ.t t.a.y cô rất chăm chú nhìn cô. 

 

Sáng hôm sau, trong phòng bệnh Diệp Tư Thần vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô nhưng lại nằm gối đầu cạnh cô ngủ . 

 

Diệp Tư Thần ngủ không sâu nghe tiếng mở cửa anh đã mơ màng tỉnh lại nhìn ra cửa thấy bà cùng Thượng Uẩn đang cầm đồ ăn sáng mang vào. 

 

Anh đứng dậy gật đầu nói :" bà đến sớm vậy"

 

Bà :" bà nấu cháo cho con bé nên nhanh mang đến cho con bé ăn sáng"

 

Thượng Uẩn :" tối qua ngủ muộn lắm sao"

 

Diệp Tư Thần cầm cái ghế đưa cho Thượng Uẩn :" không hẳn, chỉ nói vài câu rồi cô ấy ngủ rồi"

 

Cô mở mắt ra nhìn thấy bà đang ngồi nhìn mình, cô mơ màng nói:" bà nhìn gì vậy"

 

Bà mỉm cười nói :" bà nhìn cháu ngủ"

 

Diệp Tư Thần không nói gì cầm lấy cái thau đặt trên bàn mang đi vào nhà vệ sinh lấy nước ấm cho cô rửa mặt. 

 

Thượng Uẩn nâng giường lên cho cô, anh đi lại lấy cháo trong túi giữ nhiệt ra để vào chén cho cô. 

 

Cô ngửi thấy mùi cháo thơm nức bên cạnh, cô nhìn bà hỏi:" bà mang cháo đến cho cháu sao"

 

 

 ô. 

 

Cô ngửi thấy mùi cháo thơm nức bên cạnh, cô nhìn bà hỏi:" bà mang cháo đến cho cháu sao"

 

 

 

Loading...