Chạm để tắt
Chạm để tắt

Năm tháng nhớ em - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-08-30 18:23:01
Lượt xem: 23

Chương 80

Bà chống tay lên cửa kính vẫn may được Thượng Uẩn đỡ lại, bà sắc mặt tái nhợt nói:"  ông nói tiếp đi"

 

Viện trưởng gật đầu :" khả năng cao là con bé rất khó có thể tự tỉnh lại được"

 

Bà run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y Thượng Uẩn nhìn vào trong phòng bệnh:" còn cách nào khác nữa không "

 

Viện trưởng :" chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, sau khi chuyển phòng bệnh người nhà có thể nói chuyện với bệnh nhân thường xuyên có thể giúp một phần nào đó cho bệnh nhân "

 

Bà gật đầu :" tôi biết rồi, cảm ơn"

 

Viện trưởng cùng y tá rời đi bà lặng lẽ đứng nhìn cô bên trong, Thượng Uẩn nhẹ giọng nói :" bà qua đây ngồi một lát đi" anh đỡ bà ngồi xuống ghế ở gần đó. 

Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰

 

Bà nhìn Linh Nhi hỏi:" con nói cho bà biết rút cuộc xảy ra chuyện gì".

 

Linh Nhi quỳ xuống dưới bà nức nở nói:" bà, con xin lỗi, tất cả là tại con, con xin lỗi xin lỗi"

 

Bà hít một hơi, tức giận lớn tiếng nói:" nói rút cuộc xảy ra chuyện gì, buổi sáng hôm qua con bé theo con ra ngoài vẫn còn cười nói vui vẻ mà, tại sao hả"

 

Linh Nhi nhìn thấy lần đầu tiên bà tức giận như vậy cô không kịp phản ứng chỉ nhìn không thể nói ra lời nào. 

 

Nguyễn Hạo đỡ Linh Nhi đứng dậy nhìn bà giải thích :" là ..."

 

Diệp Tư Thần lên tiếng trước Nguyễn Hạo nói:" Là Tô Giang hắn ta ra tù tìm cô ấy trả thù, tụi con đến trễ ,con xin lỗi " anh nói rồi quỳ xuống cúi đầu xin lỗi bà. 

 

Nguyễn Hạo thấy vậy cũng quỳ xuống cúi đầu xin lỗi với bà, bà nhìn ba đứa cháu của mình đang quỳ cúi đầu xin lỗi mình còn đứa cháu gái duy nhất của bà lại đang nằm ở bên trong. 

 

Bà đã làm nên tội gì mà ông trời lại đối xử với bà như vậy, bà chỉ còn một đứa cháu là người nhà duy nhất mà chỉ không rõ sống ch.ết không biết khi nào sẽ tỉnh lại. 

 

Bà nhắm mắt lại nói:" đứng dậy hết đi, chuyện đã xảy ra rồi không cần nhắc lại nữa"

 

Trương Đông đỡ Diệp Tư Thần đứng dậy, bà nhìn mấy người trước mặt nói:" các cháu cũng về nghỉ ngơi đi, bà ở lại đây một mình được rồi"

 

Diệp Tư Thần :" cháu ở lại với bà"

 

Bà nhìn Diệp Tư Thần gật đầu rồi nhìn những người còn lại nói:" vậy các cháu về đi, khi nào chuyển phòng bệnh thì đến thăm sau, dù gì ở đây cũng không làm gì"

 

Thượng Uẩn gật đầu nói :" dạ vậy con về trước, con sẽ đến sau"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-thang-nho-em/chuong-80.html.]

Bà gật đầu :" con về nghỉ ngơi đi, bà thấy sắc mặt con kém lắm đó"

 

Thượng Uẩn cùng mọi người cùng nhau rời đi chỉ còn Diệp Tư Thần với bà ngồi nhìn vào phòng bệnh mỗi người một suy nghĩ. 

 

Ở tầng khác của bệnh nhân sau khi biết ca phẫu thuật thành công, Hàn Lãnh đi qua xem Hàn Uyển. 

 

Hàn Uyển mở mắt ra đã nhìn thấy Hàn Lãnh đang ngồi xem điện thoại bên cạnh, cô khàn khàn nói :" nước,_nước"

 

Hàn Lãnh tắt điện thoại giơ tay rót nước rồi đỡ cô từ từ ngồi dậy, đưa ly nước đến miệng giúp cô, anh hỏi:" cô còn thấy chỗ nào khó chịu nữa không "

 

Hàn Uyển không uống nước nữa, lắc đầu nói :" không có, cô ấy thế nào rồi"

 

Hàn Lãnh ngồi xuống ghế lạnh nhạt nói :" ca  phẫu thuật rất thành công vẫn trong thời gian quan sát "

 

Hàn Uyển thở phào nhẹ nhõm nói:" vậy thì tốt, tôi có thể đến thăm cô ấy không '

 

Hàn Lãnh lắc đầu lạnh nhạt nói :" không thể"

 

Hàn Uyển nhíu mày hỏi :" tại sao, dù gì tôi cũng cứu cô ấy một mạng mà, có lí do gì tôi không thể thăm cô ấy"

 

Hàn Lãnh ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Uyển nói:" nói lí do gì cô cứu cô ấy, cô muốn cô ấy nợ ân tình của cô sao"

 

Hàn Uyển run mình khi thấy ánh mắt đáng sợ của anh, cô lắc đầu nói :" tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn cứu cô ấy thôi, dù gì chúng tôi cũng là bạn học"

 

Hàn Lãnh nhếch mép nói :" vậy sao? Cô lại tốt tính như vậy "

 

Hàn Uyển khó chịu nói:" bây giờ tôi không sao rồi, tôi muốn gặp cô ấy"

 

Hàn Lãnh đứng dậy nói:" được tôi dẫn cô đến gặp cô ấy nhưng cô biết điều một chút đừng nói bậy bạ trước mặt cô ấy"

 

Hàn Uyển đứng trước mặt anh hỏi:" bậy bạ? Ý anh là tôi thích anh là chuyện bậy bạ sao nên không thể nói với cô ấy"

 

Hàn Lãnh ném ánh mắt sắc lạnh nhìn cô nói:" cô có thể nói dám nói trước mặt cô ấy xem, cho dù tôi không làm gì cô thì cũng có người khác không để yên cho cô"

 

Anh bước đi ra ngoài bỏ lại Hàn Uyển trong phòng, cô nhanh phản ứng lại chạy theo sau, tại sao cô quên mất mấy người đàn ông hôm qua trước cửa phòng cấp cứu chứ, ai nấy đều có quyền lực trong tay chỉnh cô ch.ết cô chỉ cần một mình Nguyễn Hạo là vẫn dư sức rồi cần gì đến Diệp Tư Thần và Thượng Uẩn đó chứ. 

 

Cô không ngờ thế lực sau lưng người này lại lớn như vậy, có cho cô 10 lá gan cũng không dám nói nữa. 

 

 

 

Loading...