Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nằm mơ trở về thời nhà Đường, tôi gặp được người định mệnh sắp đặt - Chương 8: Thành thân

Cập nhật lúc: 2024-07-12 10:33:01
Lượt xem: 13

“Tiết Ly Anh, ngươi nói cái gì? Nói lại cho ta nghe!” Ôn Nhạc hét lớn với Tiết Ly Anh.

“Nói đi nói lại cũng thế thôi, Thẩm Ngư đi rồi, cô ấy nói có chuyện quan trọng, ngày sau có duyên sẽ gặp lại ngươi.”  Tiết Ly Anh lại trả lời lần nữa.

Ôn Nhạn nghi ngờ nhìn Tiết Ly Anh, cô không tin Thẩm Ngư sẽ có chuyện quan trọng đến mức chưa kịp chào hỏi cô đã rời đi.

“Bá mẫu bị bệnh rồi.” Tiết Ly Anh nhìn thấy Ôn Nhạn muốn đi tìm Thẩm Ngư, vội vàng nói.

“Cái gì?” Ôn Nhạn hỏi.

“Ta nói là bá mẫu bị bệnh rồi, lần này ta đến tìm người là để nói chuyện này. Kể từ khi người đi, bá mẫu cả ngày buồn bực không vui, mấy ngày trước đã bị bệnh.” Tiết Ly Anh nói.

“Sao ngươi không nói sớm!”

Ôn Nhạn cưỡng ngựa, một mạch chạy về phía kinh thành.

Tiết Ly anh nhíu mày nhìn bóng lưng Ôn Nhạn đi xa, “Ngươi đừng có trách ta, ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi.”

“Ta về rồi.” Ôn Nhạn còn chưa vào cửa đã lớn tiếng hỏi, “Mẹ ta đâu?”

“Tiểu thư, phu nhân đi chùa cầu nguyện rồi, chưa trở về.”

“Cầu nguyện?”

“Vâng, phu nhân đi cầu nguyện cho tiểu thư trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”

Ôn Nhạn ngẩn người, cô nắm lấy cổ áo của nha hoàn, “Ngươi nói lại lần nữa, đi cầu nguyện cái gì?”

“Tiểu thư, cô vui quá ngốc rồi hả? Đương nhiên là cầu nguyện cho tiểu thư trăm năm…”

Ôn Nhạn chưa nghe xong đã chạy về hướng đại sảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-mo-tro-ve-thoi-nha-duong-toi-gap-duoc-nguoi-dinh-menh-sap-dat/chuong-8-thanh-than.html.]

“Cha, cha, cái gì mà trăm năm hạnh phúc? Có ý gì vậy? Không phải mẫu thân bị bệnh sao?” Ôn Nhạn chất vất.

“Không nói như vậy, con có thể trở về sao? Trong mắt con có còn người cha này nữa không hả!” Ôn tướng quân nói, “Ta đã hứa hôn cho con rồi, tiểu tử đó con biết, tiểu công tử của Tiết gia. Mấy ngày nay, con thành thật ở trong nhà đợi gả cho ta, không được đi đâu hết!”

“Cha!”

“Người đâu, đưa tiểu thư về viện, ai để con bé chạy ra ngoài, ta đánh gãy chân!”

Bị nhốt ba ngày, lần này Ôn Nhạn thành thật không trốn ra ngoài nữa.

“Ôn Nhạn, là ta, Tiết Ly Anh, ngươi không sao chứ?” Tiết Ly Anh hỏi, đứng cách cô một cánh cửa.

“Tiết Ly anh, ngươi có ý gì!”

“Ôn Nhạn, ta thật sự thích ngươi, huống hồ đây còn là mệnh lệnh của cha mẹ, môn chước chi ngôn, cả hai chúng ta đều hiểu rõ, cũng đều lớn cả rồi…”

“Ta hỏi ngươi, tại sao Thẩm Ngư lại rời đi! Ngươi nói rõ cho ta!” Ôn Nhạn giận dữ nói.

“Là do cô ấy tự chọn.”

“Ha ha ha, Tiết Ly Anh, ngươi được lắm, sao trước kia ta lại không phát hiện ra chứ?”

“Trước kia ngươi không có nhận ra ta thích ngươi.” Tiết Ly Anh phản bác.

“Được, được, được, ta thật sự không nhận ra. Ngươi tránh xa ta ra chút! Đừng có đứng trước cửa nhà ta nữa!” Ôn Nhạn hét lớn những lời này.

Ngày xuất giá, Ôn Nhạn vẫn tìm được cơ hội trốn thoát.

 

Loading...