NAM CHỦ THÀNH LIỄU NGÃ PHU LANG - Chương 20: Tâm động

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:56:06
Lượt xem: 16

Thời điểm hai người ra bên ngoài bãi săn, Ngụy Kinh Mặc vừa mới đi ra tùy hầu đang đứng ở gần đó nhanh chóng chạy tới.

Mặt đầy vẻ lo lắng hỏi: “Công tử, ngài không có sao chứ?”

Khi thấy Phong Bạch Tô còn đứng ở bên cạnh hắn, lại vội vàng hành lễ: “Tham kiến Thất điện hạ!”

Phong Bạch Tô tùy ý phất tay, sau đó liền lướt qua bọn hắn trực tiếp đi qua.

Ngụy Kinh Mặc nhìn bóng dáng cao gầy của nàng đi xa dần, hơi rũ mắt xuống, không có lại tiếp tục đi theo.

Đông Qua cùng Đông Thanh cũng đi theo đám tùy hầu lại đây. Dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, nhóm tùy hầu cũng không dám giấu diếm, lập tức trở về bẩm báo.

Hai người nhìn thấy Ngụy Kinh Mặc trầm mặt không nói gì, trên gương mặt như ngọc còn có chút tái nhợt. Cho là hằn còn chưa từ trong kinh hãi khôi phục lại. Vội vàng lo lắng hỏi: “Công tử, ngài thế nào? Có phải chỗ nào bị thương rồi?”

Đông Thanh cùng Đông Qua xoay quanh giống như kiến bò trên chảo.

Chính quân lúc này còn ở trong trướng chờ tin tức, nếu như công tử thật sự xảy ra chuyện gì, hai người trở về như thế nào bàn giao.

Ngụy Kinh Mặc ngẩng đầu lên, thanh âm nhàn nhạt trấn an nói: “Ta không có việc gì, trở về đi.”

Dứt lời, cất bước hướng phía trước đi.

----------------

Tin tức Ngũ hoàng nữ mang theo một con quái vật khổng lồ trở về rất nhanh liền truyền ra tới.

Nữ hoàng sau khi nghe được tin tức này long nhan vô cùng vui mừng, liền cho người bên mình gọi Phong Bạch Vi cố ý tán dương một phen, ngay cả Phượng hậu cũng được Nữ hoàng ban thưởng không ít thứ.

Mấy hoàng nữ cùng theo hầu quý quân sau khi nghe được tin tức, từng người trong lòng đều bị đè nén, chỉ cảm thấy tất cả sự nổi bật đều bị Phong Bạch Vi đoạt mất!

Bữa tiệc lửa trại ban đêm, Nữ hoàng cùng các quần thần phía dưới cùng nhau ngồi cùng một chỗ.

Thấy Nữ hoàng ngồi ở phía trên tâm tình rất tốt, có thần tử phía dưới lập tức lấy lòng: “Ngũ điện hạ không hổ là nữ trung hào kiệt! Tư thế hiên ngang, rất có phong phạm của bệ hạ năm đó!”

“Bệ hạ anh minh! Ngũ điện hạ anh dũng bất phàm, tiễn thuật cao siêu, không hổ là nữ nhi của bệ hạ!”

Các quần thần ta một câu ngươi một câu, lời nói dễ nghe mở miệng liền tuôn ra.

Nữ hoàng nghe vậy tâm tình càng tốt hơn, nhịn không được mà cười phá lên.

Nhìn các quần thần phía dưới thoải mái nói: “Các vị ái khanh cùng chung vui! Nếu đã là cuộc đi săn mùa thu, các ái khanh không cần đa lễ, cứ thoải mái là được. Trẫm cho phép!”

Lời vừa nói ra, một đám người phía dưới lại là một phen tạ ơn: “Bệ hạ thánh minh! Tạ bệ hạ!”

Lúc này mới đứng dậy ngồi trở về trên ghế.

Sau khi Nữ hoàng lên tiếng, mọi người cũng không tiếp tục câu nệ, ở đó tự do hoạt động.

Phong Bạch Vi săn được một con quái vật khổng lồ trở về, tự nhiên phong quang vô hạn. Trong sân có không ít quý nữ đều hướng đến chỗ nàng kính rượu, ý tứ khâm phục không cần nói ra cũng biết. Đám tiểu công tử cũng nhao nhao hướng nàng lộ ra ánh mắt ngượng ngùng hâm mộ.

Mấy vị hoàng nữ khác nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của nàng, trong lòng đều có bao nhiêu khó chịu.

Các nàng tự nhiên là muốn ở trước mặt Nữ hoàng biểu hiện thật tốt một phen, nhưng cuối cùng lại bị Phong Bạch Vi săn một con quái vật không trở về trấn áp.

Phong Bạch Tô không có ngồi cùng một chỗ với các vị hoàng nữ, mà là mang theo Thông Bạch tìm một nơi hẻo lánh an tĩnh mà ngồi.

Thông Bạch nhìn thịt hươu chảy mỡ đang ở nướng trên giá đỡ, trong lòng lại có chút không vui.

Phong Bạch Tô vén vạt áo lên, tùy ý ngồi xếp bằng ngồi trên mặt đất. Ngón tay thon dài không ngừng lật qua lật lại thịt nướng trên lửa, một tay khác thỉnh thoảng lại rắc một ít hương liệu từ trong cung ra lên miếng thịt.

Nước mỡ vàng óng ánh không ngừng từ trên thịt nướng tiết ra, chậm rãi nhỏ xuống đống lửa phát ra từng tiếng lốp bốp.

Hương thơm thịt nướng nồng đậm theo gió phiêu đãi bay xa.

Phong Bạch Tô vô cùng hưng phấn nhìn thịt nướng trong tay, đôi mắt đào hoa liễm diễm hơi nheo lại, ánh lửa ấm áp không ngừng lập lòe.

Lúc liếc nhẹ qua, trông thấy Thông Bạch vẻ mặt âm trầm, nàng nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Đây là làm sao rồi? Ngươi không phải rất hào hứng mong đợi muống ăn thịt nướng sao? Hiện tại khổ sở như vậy làm gì?”

“Nô tỳ chính là thay điện hạ khổ sở, còn không phải chỉ là một con quái vật khổng lồ thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người!”

Thông Bạch nhỏ giọng phun tào. Lại thấy Phong Bạch Tô vẫn là một bộ vân đạm phong khinh*, tựa như một chút cũng không thèm để ý.

*Vân đạm phong khinh (mây nhạt gió nhẹ): đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.

Nàng lại nhịn không được có chút nhụt chí: “Điện hạ không cảm thấy khó chịu sao? Bệ hạ tán dương Ngũ hoàng như vậy, còn ban thưởng nhiều đồ như vậy. Ngũ điện hạ sao này nhất định càng được bệ hạ coi trọng.”

Phong Bạch Tô nghe vậy thì khẽ cười dưới, trên mặt lại không lộ ra chút d.a.o động nào.

Nàng cầm lấy một con gà rừng đã được nướng chín nhét vào trong tay Thông Bạch, không chút để ý mở miệng: “Khổ sở có cái gì tốt? Trước mắt lúc này, nếu mà người không ăn thịt nướng này, bổn điện mới có thể cảm thấy khó chút. Dù sao đây cũng chính là bổn điện hạ tự tay nướng.”

Thông Bạch bị nàng tản mạn trêu tức lời muốn nói cũng nghẹn lại. Nháy mắt cái gì cảm khái đều không có!

Nàng nhìn chằm vào thịt nướng trong tay, hung tợn cắn một cái. Trong lòng lại nghĩ: Điện hạ thất đáng ghét!

Phong Bạch Tô thấy bộ dáng tức giận này của nàng, ý cười trong mắt lại tăng thêm mấy phần.

----------------

Bên này, Ngụy Kinh Mặc ngồi cạnh bên người Thẩm Khác, tiếp nhận thịt nướng từ trong tay Đông Thanh.

Hắn miệng nhỏ cắn một cái về sau, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về một nơi hẻo lánh.

Nhìn qua dung nhan người nọ thấp thoáng trong ánh lửa, tùy ý lại tản mạn, trong lòng hắn không biết vì sao lại có chút buồn.

Rốt cuộc trên đời này có chuyện gì có thể khiến cho nàng để ý?

Ngụy Kinh Mặc kỳ thật đã nhìn thấy tất cả, thấy được nàng hướng con quái vật kia ra tay. Nhưng nàng ngay cả nửa phần để ý cũng không có, trực tiếp đem con quái vật khổng lồ kia nhường cho Ngũ hoàng nữ.

Cho dù bị các quý nữ khác chế nhạo, cho dù có bởi vậy được Nữ hoàng bệ hạ tán thưởng, nàng cũng không thèm để ý.

Ngụy Kinh Mặc rũ mắt xuống, che khuất đi cảm xúc đang dâng trào nơi đáy mắt.

Khả năng cũng là vì như thế, mới làm người càng muốn đến gần. Muốn khiến cho nàng để ý đến, muốn phá vỡ sự lạnh nhạt nơi đáy mặt nàng, càng muốn được hơn là khi được nàng để ở trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-chu-thanh-lieu-nga-phu-lang/chuong-20-tam-dong.html.]

Nàng tựa như vực sâu không đáy kia, biết rõ nguy hiểm nhưng lại không nhịn được mà muốn ôm lấy người thăm dò dục vọng, muốn đi nhìn rõ.

Ngụy Kinh Mặc đầu óc có chút hỗn loạn, chỉ cảm thấy loại ý tưởng này đang từng chút cắn nuốt hắn.

Thời điểm Thẩm Khác quay đầu lại, liền mặt hắn đã sớm ửng đỏ. Hắn có chút lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Mặc Nhi, có nơi nào không thoải mái sao?”

Ngụy Kinh Mặc lập tức đè xuống tâm tình trong lòng, nhìn Thẩm Khác lắc lắc đầu, “Ta không có việc gì, phụ thân.”

Nghe vậy, Thẩm Khác nhìn kỹ hắn một lúc, cuối cùng vẫn là thêm một câu: “Nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho phụ thân biết được không?”

Ngụy Kinh Mặc nhẹ gật đầu.

Chờ đến khi Thẩm Khác quay đầu lại về sau, Ngụy Kinh Kỳ ngồi ở bên cạnh Ngụy Kinh Mặc đột nhiên đi đến , ngữ khí quan tâm hỏi: “Đại ca, ca thật sự không có chuyện gì sao? Có việc gì cũng không nên ráng chống đỡ.”

Ngụy Kinh Mặc ngược lại không nghĩ tới thứ đệ này của hắn sẽ lên tiếng, trong lòng ngược lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Dù sao bình thường hai người không lui tới nhiều, tuy là huynh đệ cùng mẹ khác cha. Chẳng qua cũng chỉ là một quan hệ mỏng ngoài mặt mà thôi.

Bất quá sau khi nhìn thấy gương mặt như họa của hắn, đột nhiên nghĩ tới hình ảnh ngày hôm hắn cùng người kia nói chuyện trước cửa vào.

Trong lòng nhất thời bị đè nén.

Dụ hoặc hắn thì thôi, vậy mà còn tiểu công tử khác cũng không tha.

Nghĩ đến gương mặt kinh diễm tuyệt sắc của nàng, Ngụy Kinh Mặc nhịn không được mà ở trong lầu bầu một câu: Hô ly tinh!

Ngước mắt lên nhìn thấy Ngụy Kinh Kỳ còn đang nhìn hắn, thần sắc hắn lãnh đạm, thanh âm lạnh nhạt trả lời một câu: “Đa tạ đệ đã quan tâm, ta không có việc gì.”

Dứt lời, lần đầu tiên lại không nghĩ nhìn chung những cái kia lễ tiết, trực tiếp rũ mắt xuống không tiếp tục để ý hắn.

Ngụy Kinh Kỳ sau khi nhận thấy sự lạnh đạm trên người hắn, thần sắc trên mặt cũng không thay đổi, chỉ nhẹ giọng nói: “Vậy là tốt rồi.”

Sau đó liền trở về chỗ ngồi của mình.

Thiếp thân thị hầu đi theo bên cạnh hắn thấy thế, lại cảm thấy bất bình thay cho chủ tử, hạ giọng bất mãn nói: “Đại công tử thái độ đây là có ý gì? Rõ ràng là công tử tốt bụng hỏi thăm. Hắn lại lạnh đạm như vậy.”

Tiểu thị hậu nhịn không được mà ở trong lòng thay công tử nhà mình khổ sở. Rõ ràng là công tử tốt như vậy, vì sao vương gia lại không để ý tới đâu?

Ngụy Kinh Kỳ sau khi nghe thấy lời hắn nói, lập tức lạnh quát lớn: “Im miệng! Đại ca làm như thế nào là tự do của huynh ấy, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của chính mình là được.”

Thấy tiểu thị hầu bị dọa sợ ngậm miệng lại về sau, hắn lúc này mới thu hồi tầm mắt.

----------------

Tieumieumieu

Cuộc đi săn mùa thu sẽ được tiến hành trong năm ngày, mỗi ngày đều có người chuyên ghi chép số con mồi, thẳng cho đến khi cuộc thi kết thúc. Người săn được nhiều nhật sẽ được Nữ hoàng khen thưởng. Nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này một bước lên mây, hoặc dẫn dắt cả gia tộc được Nữ hoàng coi trọng. Bởi vậy, không chỉ có các hoàng nữ, mà toàn bộ quý nữ trong Phượng Lăng thành đều trong chờ vào cơ hội này.

Sáng sớm, Ngụy Kinh Mặc vừa mới đứng dậy, liền nghe thị vệ bên ngoài truyền lời: “Công tử, biểu công tử tới!”

Nghe vậy, hắn lập tức một bên để Đông Thanh ra ngoài nghênh đón người tiến vào.

Thấy Thẩm Nhược tinh thần sáng lạng đi đến, xem ra chuyện ngày hôm qua cũng không có ảnh hưởng gì đến hắn.

Đông Qua giúp Ngụy Kinh Mặc mặc y phục trên ngoại bào thêu hình ánh trăng từ chỉ bạc, mái tóc dài như lụa được vấn lên đơn giản, bên trên chỉ cắm một cây trâm ngọc.

Dáng người thiếu niên mảnh mai, mặt mày lạnh lùng trong sáng, một cái nhăn mày cũng mang ý cười ở giữa, trong sáng tựa thanh phong, tựa như minh nguyệt.

Thẩm Nhược tất nhiên là biết diện mạo biểu đệ nhà mình rất đẹp, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn khiến hắn kinh diễm.

Ngụy Kinh Mặc thấy hắn đột nhiên đứng ở đó, đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn, trong mắt lộ ravẻ nghi hoặc: “Làm sao vậy? Biểu ca.”

“...Không có việc gì.”

Thẩm Nhược lập tức hồi thần lại, trên gương mặt đoan chính thanh nhã có chút ửng đỏ. Trong lòng hắn có chút ngượng ngùng, không nghĩ tới chính mình vậy mà lại nhìn biểu đệ đến phát ngốc.

Bước nhanh đến bên cạnh bạn ngồi xuống, hắn cầm lấy chén trà trên bàn, rót ra một chén sau đó một hơi uống sạch.

Sau đó, mới nhìn về phía Ngụy Kinh Mặc, “Ta chính là đến xem biểu đệ có sao không, dù sao ngày hôm qua cũng phát sinh chuyện như vậy.”

Ngụy Mặc cũng lấy một chén trà trên bàn nhấp nhẹ môi, sau khi nhẹ nhàng buông xuống mới nhẹ giọng trả lời: “Ta không có việc gì, tạ biểu ca quan tâm.”

“Vậy là tốt rồi, hôm qua thế nhưng hù c.h.ế.t ta. Lần trước là ở Thương Thúy Lâm, còn cả lần này nữa. Ta thiếu chút nữa đã cho rằng mình chính là một cái sao chổi.”

Trên mặt Thẩm Nhược hiện lên chút buồn bực, hắn đêm qua vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, luôn cảm thấy biểu đệ đều là bởi vì hắn mới duyên cơ gặp những việc này.

Ngụy Kinh Mặc nghe được hắn lờn này, có chút dở không dở cười, không biết có nên bôi phục tài bổ não của biểu ca hay không.

“Nào có ai lại nói chính mình như vậy, chuyện này vốn là ngoài muốn, cũng không ai nghĩ tới. Như thế nào lại thành huynh sao?”

Thẩm Nhược cười hắc hắc, thè lưỡi, “Ta chính là cảm thấy đệ mỗi lần đi cùng đệ đều không may mới nhịn không được mà nghĩ như vậy nha.”

Hắn có chút ngượng ngùng mím môi, thấy Ngụy Kinh Mặc cười không nói nhìn hắn.Vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi biểu đệ, đệ biết không? Ngũ điện hạ hôm qua thật sự rất lợi hại!

Thời điểm ngài ấy nhảy đến chỗ ta đem con ngựa đang mất không chế thuần phục lại, dáng người oai hùng ấy giống như mấy vị tướng quân trong thoại bản vậy a!”

Trong con ngươi trắng đen rõ ràng của hắn hiện lên lên một vầng sáng, giữa lông mày như ẩn như hiện lộ ra chút ngượng ngùng. Cùng hắn ngày xưa hoạt bát khác một trời một vực.

Ngụy Kinh Mặc nhìn thấy thần sắc này của hắn về sau, mày đẹp khẽ nhíu lại. Trong lòng lộp bộp một tiếng.

Biểu ca đây chẳng lẽ là đã đối với Ngũ hoàng nữ động tâm tư?

Nghĩ đến Nhị tỷ trước khi đi bàn giao việc cho hắn, để hắn giúp nàng để ý đến Thẩm Nhược.

Hắn vội đè những suy nghĩ tán trong lòng xuống, tựa như vô ý mà hỏi: “Xem ra biểu ca đối với Ngũ điện hạ hảo cảm vô cùng tốt. Huynh trước kia không phải còn cảm thấy hành vi nàng hoàng đường, yếu đuối vô năng sao?”

“Ai nha, là người thì cũng có lúc phạm sai lầm nha. Ngũ điện hạ hiện tại rất tốt, có phong phạm giống với Đại biểu tỷ và Nhị biểu tỷ!”

Khuôn mặt hắn ửng đỏ, trong lòng bổ sung một câu: Hơn nữa cũng không giống với Đại biểu tỷ và Nhị biểu tỷ nhìn qua dọa người như vậy, ngược lại có khí chất ôn nhu nho nhã của nữ quân tử.

Thẩm Nhược chưa từng thấy ai lại có loại mâu thuẫn như vậy, giống như một đại anh hùng oai hùng dũng mãnh, lại tựa như nữ quân tử trong sáng như nguyệt.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền giống như có một con nai con đang chạy loạn, đây là lần đầu tiên hắn động lòng.

----------------

Tác giả có lời muốn nói: Ngụy Kinh Mặc: Hồ ly tinh!

Bình luận

0 bình luận

    Loading...