Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 180

Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:24:04
Lượt xem: 18

Điện thoại kết nối, lúc đầu là do mẹ cô ta nhấc máy, có điều vẫn còn chưa nói được hai ba câu, điện thoại đã bị cha cô ta cầm lấy, ngay lập tức hỏi thẳng cô ta: “Vân Vân, sao bây giờ con mới gọi điện thoại lại? Mẹ của Hứa Đan còn đang một mực chờ cha gọi điện thoại lại đấy!”

Chu Vân Vân sững người.

Hứa Đan?

Cô ta lẩm bẩm nói: “Lúc nãy con cùng với bạn học mới đi ra ngoài, với cả quầy điện thoại có rất nhiều người, con xếp hàng hơn một tiếng mới đến lượt.”

Cha cô ta lại không có tâm tình gì nghe cô ta giải thích, ông ta trực tiếp hỏi cô ta: “Mẹ Hứa Đan nói hôm nay Hứa Đan mới ngày đầu đi học đã chạy về nhà rồi, tâm tình cũng không quá tốt, có phải ở trong trường xảy ra chuyện gì rồi không?”

Chu Vân Vân không lên tiếng, cách một lúc mới bắt đầu nhẹ giọng nói: “Bởi vì trong phòng ký túc xá có một bạn học nữ khác, vừa nhập học đã cướp đi vị trí lớp phó học tập của cậu ấy. Hơn nữa, người bạn học mới này lúc học cấp ba đã xuất bản tập hoạ, đạt được sự thưởng thức của trợ giảng và các giáo viên trong trường học. Vào tháng mười hai nhà trường có một triển lãm tranh quy mô lớn, là trợ giảng Phó phụ trách chủ yếu, Hứa Đan vẫn luôn muốn tham dự vào triển lãm tranh này, làm trợ thủ của trợ giảng Phó, nhưng mà vị trí này cũng đã bị bạn học nữ kia cướp mất.”

Cha Chu ở đầu dây bên kia ngây người, nói: “Loại chuyện này, bạn học nữ kia có lai lịch như nào.”

“Con không biết.”

Chu Vân Vân nói: “Mới nhập học ngày đầu tiên, hai ngày nay cậu ấy đều không ở trong trường học, con chỉ biết cậu ấy đến từ Tân An, còn có…”

Cô dừng lại một chút, cũng không biết là đang chuẩn bị tâm lý gì, giọng nói có chút chói tai: “Thành tích của cậu ấy rất tốt, là thủ khoa khoa xã hội thành phố Tân An, xếp thứ năm của tỉnh Quảng Đông, từ chối lời mời nhập học của Đại học Bắc Thành mà vào trường học bọn con. Lúc cậu ấy học cấp ba đã từng xuất bản tập hoạ, chủ đề còn vừa khớp với chủ đề của triển lãm tranh lần này, không chỉ có trợ giảng Phó tán thưởng cậu ấy, thầy Tề cũng cực kỳ coi trong cậu ấy. Hơn nữa, cậu ấy còn rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp, so với những người mà con biết thì không có ai bằng một phần của cậu ấy.”

Cô ta nói xong tay run lên, răng cũng run lên, vậy mà lại sản sinh ra một loại tâm lý sung sướng khi trả thù.

Sau khi cha Chu nghe xong những lời này của cô ta rõ ràng cũng không có lòng đi nói những cái khác, ông ta chỉ dặn dò cô ta nghe ngóng bối cảnh sau lưng của bạn học này nhiều hơn chút, cũng đừng đắc tội người ta, nhưng lại phải dỗ Hứa Đan thật tốt và một vài thứ khác, cứ nói như vậy vài câu rồi vội vàng ngắt điện thoại.

Chu Vân Vân ngắt điện thoại xong, nước mắt trong chốc lát lại rơi lã chã.

Phía sau vẫn còn người đợi, có điều người ta nhìn thấy cô ta rơi nước mắt cũng không chê cười cô ta, bởi vì hôm nay là ngày nhập học, bao nhiêu học sinh từ vùng khác gọi điện cho người trong nhà, gọi xong cũng đều là như vậy, thậm chí còn có người đồng cảm nhìn bọn họ.

Bên kia cha Chu ngắt điện thoại của Chu Vân Vân xong, ở trong nhà đi đi lại lại một vòng, cân nhắc một chút mới gọi điện thoại tới nhà họ Hứa.

Lúc này là ông cụ Hứa nhận điện thoại, cha Chu vội cung kính chào hỏi ông cụ Hứa một tiếng, nói là chuyện của bọn trẻ con, muốn tìm mẹ của Hứa Đan, ông cụ Hứa lập tức đưa điện thoại sang cho mẹ Hứa.

Cha Chu cẩn thận nói những lời của Chu Vân Vân vừa nói cho mẹ Hứa nghe, ông ta nói: “Chuyện này rốt cuộc là ra sao thì chúng tôi bên này cũng không rõ, tôi đã kêu Vân Vân đi nghe ngóng một chút rồi, nếu như có được thông tin gì sẽ lập tức nói với chị.”

Trên mặt mẹ Hứa mây đen phủ dày, qua loa nói với cha Chu hai câu rồi tắt điện thoại, sau đó nghĩ một chút lại gọi điện thoại đến trường học.

Bên kia có bạn học cũ của bà ta, kêu bọn họ giúp đỡ nghe ngóng chuyện của Lâm Khê.

Ngày hôm sau Lâm Khê tỉnh dậy thì đã rất muộn rồi.

Buổi chiều Lương Triệu Thành đi tàu hoả về, anh không cho cô đi tiễn anh, nhưng anh lại nói đưa cô đến trường trước mới đi.

Lâm Khê cũng không cùng anh tranh luận về vấn đề này, chỉ là sau khi tỉnh dậy tuỳ tiện cầm lấy một bộ đồ ngủ mặc lên, đi đến tủ quần áo lấy quần áo, mắt liếc đến chiếc gương dài treo trên tủ quần áo, cô chợt phát hiện những vết hằn đỏ ửng trên cổ và trên vai, có hơi gay go rồi.

Bây giờ còn đang là mùa hè đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-180.html.]

Sau khi mẹ Hứa tắt điện thoại của cha Chu rồi gọi điện cho bạn học của mình ở học viện Mỹ thuật, hàn huyên vài câu mới nói: “Hôm nay nghe Đan Đan nói ký túc xá nó có một cô bé tên là Lâm Khê, là thủ khoa khoa xã hội thành phố Tân An, có chuyện như thế này không vậy?”

Bạn học cũ của mẹ Hứa còn thực sự biết Lâm Khê.

Dù sao cũng là thủ khoa khoa xã hội từ chối Đại học Bắc Thành mà lựa chọn theo học học viện Mỹ thuật bọn họ, cái loại chuyện như này cả một cái lịch sử của học viện Mỹ thuật cũng chỉ có mỗi cô là như thế.

Ông ấy cười nói: “Đúng là có một cô bé như vậy, vậy mà lại là bạn học của con gái nhà bà sao? Vậy không tệ, tôi nghe bên viện thầy Phó nói, tranh vẽ của đứa trẻ này cực kỳ có năng lực và hiểu biết, hiếm thấy người nào có nền tảng kỹ năng lại còn vững chắc. Con gái nhà bà và cô bé kia làm bạn học rất không tồi, mấy đứa nhỏ mà, tiếp xúc với nhiều người ưu tú là chuyện tốt.”

Mẹ Hứa cắt đứt điện thoại, ngây người ra một lúc rồi mới đi vào trong phòng con gái của mình.

Hứa Đan nằm trên giường không nói chuyện.

Mẹ Hứa ngồi lên trên giường, đợi một lúc mới nói: “Mẹ nghe về chuyện bạn học kia của con rồi.”

Hứa Đan sững người, sau đó đột ngột quay đầu, trừng mắt nhìn bà ta, nói: “Bạn học cái gì? Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”

Mẹ Hứa vươn tay xoa xoa nhẹ lưng cô ta, nói: “Đan Đan, con đừng lo lắng, chuyện này là do mẹ gọi điện thoại đến nhà họ Chu và trường học để hỏi, cái dáng vẻ này của con, mẹ không thể không lo lắng được. Thật ra chuyện này cũng không tính là chuyện lớn gì, con từ nhỏ đều thuận buồm xuôi gió quen rồi, những bạn học bên cạnh con có người đến từ năm sông bốn biển, đều là những người ưu tú ở mọi nơi. Những người này tương lai có lẽ sẽ trở thành trợ lực của con, có thứ then chốt, cần tranh thì phải tranh, nhưng cũng cần học được cách quan hệ với những người ưu tú đó.”

Hứa Đan mím môi.

Cô ta muốn nói, cô ta cũng không đến nỗi là loại người không thể chịu đựng như vậy.

Nhưng mấu chốt là, cùng Phó Vân Lương làm việc, trở thành học trò của thầy Tề, vẫn luôn là tâm nguyện và động lực mấy năm gần đây của cô ta.

Vốn dĩ nghĩ lên đại học là có thể rồi, bây giờ trong chốc lát lại biến mất.

Còn có, mới là ngày nhập học đầu tiên, bị người khác nghe thấy cô ta và Chu Vân Vân nói những lời dung tục thấp kém đó, tuy rằng lúc đấy cô ta một câu cũng không nói, tuy rằng những lời Lâm Khê trách mắng không phải nhằm vào cô ta mà nói, đống nước đó cũng không hất lên trên người cô ta. Nhưng cô ta lại cảm thấy từng câu nói cũng là đang đối đầu vào cô ta, cô ta cũng cảm thấy như có một phát tát tát trên mặt mình, đau nóng như lửa đốt.

Cô ta từ nhỏ đã kiêu ngạo, làm gì chịu phải những điều như này?

Cô ta nhìn mẹ cô ta, cuối cùng vẫn không nói ra lời.

Tuy cô ta không hẳn là quá thích Chu Vân Vân, nhưng bạn bè cô ta rất ít, Chu Vân Vân đã là người bạn duy nhất tương đối thân thiết với cô ta rồi, cô ta cũng không hề muốn mất đi người bạn này.

Cô ta trầm mặc một lúc mới nói: “Vậy học trò của thầy Tề thì sao? Mẹ, trước đây ông nội từng nói qua với thầy Tề, muốn thầy Tề nhận con làm học trò, nhưng thầy Tề nói đợi sau khi con lên đại học, tham gia những đề mục và tiến trình dạy học của nhà trường rồi thì lại nói. Vì vậy con vẫn luôn nghĩ rằng, đợi lên đại học rồi thì sẽ tìm cơ hội làm trợ lý của trợ giảng Phó, giúp đỡ sự việc triển lãm tranh của tháng mười hai sắp tới. Nhưng bây giờ Vương Nhiên nói, anh họ cậu ấy thậm chí là thầy Tề cũng cực kỳ tán thưởng Lâm Khê, sau đó giáo viên chủ nhiệm lớp con cũng chọn cậu ta làm lớp phó học tập, vậy cơ hội này có khả năng là của cậu ta rồi.”

Mẹ Hứa nhíu mày.

Trên thực tế, bà ta từ chỗ cha Chu bên kia có được thông tin là triển lãm tranh kia đã xác định để Lâm Khê làm trợ lý của triển lãm tranh đó rồi.

Bà ta hít nhẹ một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đan Đan, con đừng nghĩ ngợi lung tung, cái triển lãm tranh đó cũng không phải chỉ cần mỗi một người giúp đỡ, nếu như bên trường học quyết định con bé đó trợ giúp, nếu là như vậy thì con càng phải quan hệ tốt với con bé đây. Bây giờ con tranh cãi lớn với nó, vậy mới là thật sự không còn một chút cơ hội nào.”

“Nhưng mà thầy Tề vốn dĩ không muốn thu nhận thêm học trò nữa, nếu như muốn thu nhận thì nhiều nhất cũng chỉ thu nhận một người, nếu như thầy ấy thu nhận cậu ta, vậy con lại chẳng có khả năng gì nữa.”

Cô ta rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói.

“Đó là chuyện sau này.”

Loading...