Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MỸ NHÂN BỆNH TẬT ĐƯỢC NHIẾP CHÍNH VƯƠNG NUÔNG CHIỀU - CHƯƠNG 121

Cập nhật lúc: 2024-10-08 14:19:31
Lượt xem: 313

Đêm đó, sau khi Thịnh Quyết trở về, hắn vốn ít khi nằm mơ lại mơ thấy một giấc mơ vô cùng rõ ràng.

Trong mơ, hắn tội nghiệt chồng chất, lũ yêu ma quỷ quái sau lưng đều muốn kéo hắn vào bóng tối.

Oán hận, hung sát, những cảm xúc cố chấp bao trùm lấy hắn, khiến hắn hô hấp không thông, trong lòng tràn đầy sự căm ghét thế gian. Vô số bàn tay độc ác kéo hắn chìm xuống, những kẻ thù đã xa cách nhiều năm đều hóa thành quỷ trên đường hoàng tuyền, từng tiếng nguyền rủa, muốn hắn lăn lộn trong vực sâu.

Ác mộng lại chân thật đến vậy.

May mắn thay, Thịnh Quyết xưa nay không sợ những thứ này, hắn luôn tự nhủ phải tỉnh dậy sớm một chút, cố gắng phá vỡ cơn ác mộng này.

Nhưng lại không thể tỉnh lại.

Thịnh Quyết phản kháng vô hiệu, thậm chí có chút ý buông xuôi. Tính tình hắn vốn không tốt, trong những lời nguyền rủa, dần dần trở nên bực bội, cáu kỉnh.

Ngay khi hắn sắp từ bỏ, đột nhiên bên tai nghe thấy có người nhẹ nhàng gọi tên mình, nói gì đó, bảo hắn đi về phía trước, đi về nơi có ánh sáng, đừng nghĩ đến những thứ xấu xa này nữa.

Giọng nói không lớn, nhưng lại vô cùng hữu dụng, hắn chỉ nghe vài câu, liền xua tan được sự phiền muộn trong lòng.

Tỉnh lại lần nữa, đã quá nửa đêm, trung y trên người Thịnh Quyết ướt đẫm mồ hôi, cả người giống như vừa mới từ dưới nước lên.

Một giấc mộng lớn.

Hắn đứng dậy gọi người đi đun nước chuẩn bị tắm rửa, vừa đứng lên, đột nhiên cảm thấy sự nặng nề đè nặng trên n.g.ự.c và vai bỗng biến mất, cả người trở nên nhẹ nhõm, thoải mái hơn rất nhiều.

Thịnh Quyết xưa nay luôn khinh thường những thứ huyền bí này, nhưng giờ hắn cuối cùng cũng phải tin.

Hứa Lập vừa lúc đi vào, thấy hắn quay đầu lại, liền cười nói: "Vương gia đang nhìn lá bùa kia sao? Đó là Giang cô nương sau khi ngài ngủ say, đã giúp ngài treo lên mép màn giường."

Thịnh Quyết hỏi: "Nàng không đi nghỉ ngơi sao?"

Hứa Lập nói: "Cô nương hình như tâm trạng không tốt, có lẽ muốn tìm ngài trò chuyện một chút, không ngờ ngài lại ngủ rồi."

"Tâm trạng không tốt?" Thịnh Quyết nghĩ mãi, cũng không biết nàng từ khi nào có biểu hiện tâm trạng không tốt, rõ ràng lúc ngủ say theo hắn trở về, vẫn còn mang theo chút ý cười nhàn nhạt, hắn hỏi Hứa Lập: "Nàng còn nói gì nữa không?"

Hứa Lập hồi tưởng một lát, nói: "Lão nô hình như nghe cô nương một mình lẩm bẩm, nói ngài không nên ngủ sớm như vậy, còn có chuyện gì đó chưa giải thích với nàng, chưa dạy nàng..."

Thịnh Quyết: "..."

Đúng rồi, hắn còn chưa dạy nàng những chuyện đó, sao lại tự mình đi ngủ mất rồi.

Hiếm khi nàng chủ động một lần, lại bị hắn bỏ lỡ.

Thịnh Quyết hối hận vô cùng, liền nghĩ nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo đi tìm nàng, cho dù có phải lôi nàng ra khỏi giấc ngủ, cũng không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này.

Hắn còn chưa hôn nàng đâu.

Nghĩ vậy, Thịnh Quyết bỗng nhiên tràn đầy mong đợi, thậm chí lúc tắm rửa, cũng có chút nóng lòng không thể nào tiêu tan, hắn vội vàng lau khô người, hiếm khi dùng chút hương liệu, tùy tiện khoác một chiếc áo rộng mềm, liền đi tìm nàng.

【Tác giả có lời muốn nói】

Cho ngươi cơ hội, ngươi không biết tận dụng a.

Chương 49: Chương 49 -

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/my-nhan-benh-tat-duoc-nhiep-chinh-vuong-nuong-chieu/chuong-121.html.]

Là ám vệ, Tiêu Thanh và Dung Bách luôn canh giữ bên ngoài phòng Giang Lạc Dao, bất cứ động tĩnh nào cũng khiến hai người cảnh giác.

Hai người thay phiên nhau canh giữ cửa, giờ Dần đã qua một nửa, đột nhiên lại thấy một bóng người lảng vảng trước cửa phòng Giang Lạc Dao.

Dung Bách rút kiếm, nheo mắt nhìn kỹ dưới ánh trăng.

—— Là Nhiếp chính vương.

Ồ, vậy thì không sao.

Dung Bách yên tâm dựa vào cây tiếp tục canh giữ.

Cùng lúc đó, Thịnh Quyết im lặng cúi đầu đóng cửa lại.

Hắn hơ ấm tay mình, mới dám vén màn giường lên nhìn nàng.

Cô nương trên giường đã ngủ say, mái tóc đen dài xõa tung trên giường, chăn đệm của nàng đều là màu tím đỏ sang trọng, Thịnh Quyết chợt nhớ ra, hình như nàng đặc biệt yêu thích màu này, một số đồ trang trí nhỏ hoặc thứ gì khác, đều là màu này.

Vừa vặn, trùng hợp với màu sắc mà hắn yêu thích nhất.

Thịnh Quyết lặng lẽ ngồi bên giường, quay đầu nhìn nàng.

Nàng không hề hay biết sự xuất hiện của hắn, cả người cuộn tròn như một chú mèo con thiếu cảm giác an toàn, cổ tay trắng nõn đặt trước ngực, ngay cả khi ngủ, cũng đều thành kính như vậy.

Thịnh Quyết vô cùng yêu thích, liền đưa tay ra véo véo ngón tay thon dài của nàng.

Rất mềm mại.

Không có chút sức lực nào, giống như không có xương vậy, chỉ cần chạm nhẹ, còn mang theo chút hơi ấm khô mềm.

Hắn nghĩ, sao nàng vẫn chưa tỉnh lại.

Vẫn còn ngủ.

Là không đợi hắn nữa sao?

Vì nàng cũng không tỉnh dậy, nên ánh mắt Thịnh Quyết nhìn nàng dần trở nên phóng túng, thậm chí còn dám đến gần quan sát kỹ hơn.

Trên đời sao có thể có cô nương xinh đẹp, diễm lệ như vậy chứ, Thịnh Quyết say mê hít hà mùi hương thoang thoảng trên người nàng, siết chặt hàm răng, gân xanh trên trán cũng không kìm được nổi lên.

Rất thơm.

Rất mềm mại.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Là người trong lòng mà hắn không dám chạm vào.

Thịnh Quyết cứ yên lặng đợi nàng tỉnh dậy, hắn ước định thời gian một nén nhang, nếu trong khoảng thời gian này nàng không tự mình tỉnh dậy, hắn sẽ đánh thức nàng.

Giang Lạc Dao đang ngủ say không hề biết gì về chuyện này.

 

Loading...