Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ hầu nữ vương đại náo vườn bách thú - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:27:10
Lượt xem: 1,045

Nhìn sang mẹ, tôi thấy bà đang gọi điện thoại: "Quản gia Triệu, đừng tổ chức tiệc tại nhà nữa, ngay lập tức đến nhà hàng lớn nhất trong thành phố sắp xếp tiệc đón Tuế Tuế về, và mời tất cả các nhân vật có tiếng tăm đến. Tôi muốn giới thiệu với họ về Tuế Tuế của tôi!"

 

Tôi nhớ, kiếp trước chỉ ăn một bữa cơm đơn giản trong biệt thự là coi như xong tiệc.

 

Bố mẹ tôi không tự hào về tôi, trong một thời gian dài, họ luôn "giấu kín" tôi, cho đến khi tôi trở nên xinh đẹp, biết lễ nghi thì mới cho tôi ra ngoài gặp gỡ xã hội một chút.

 

Giờ thì hay rồi, mẹ tôi muốn trực tiếp giới thiệu đứa con gái nông thôn này với tất cả những người có vai vế trong thành phố.

 

Bà không sợ tôi làm mất mặt nữa à?

 

Tôi mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Anh trai tôi đang lái xe lên tiếng.

 

"Tuế Tuế, em có thích chiếc xe này không? Hay là em thích xe thể thao? Về đến nhà anh sẽ đặt ngay cho em một chiếc để em lái… Không được, không được, em vẫn chưa đủ tuổi, vậy thì để anh làm tài xế cho em, đưa em đi dạo nhé!"

 

Anh trai tôi là một tín đồ mê xe, kiếp trước anh ấy chưa bao giờ cho tôi đụng vào xe của anh, vì sợ bẩn.

 

Giờ đây lại sẵn sàng làm tài xế cho tôi.

 

Tôi không nói gì, chỉ thầm gọi hệ thống chó má lên.

 

Quả nhiên nó lại xuất hiện, vênh váo nói:

 

[Chúc mừng ký chủ đã tái sinh thành công, khi nào ký chủ có tài khoản cá nhân, mười tỷ sẽ lập tức được chuyển vào!]

 

"Họ bị làm sao thế?" Tôi hỏi.

 

[Đây là phần thưởng đặc biệt dành cho ký chủ, gia đình của ký chủ cũng đã được tái sinh, nhưng họ không biết rằng ký chủ đã tái sinh. Họ rất quý trọng cơ hội lần này và sẽ dành cho ký chủ tất cả tình yêu thương!]

 

Thì ra là vậy.

 

Gia đình tôi cũng đã tái sinh, và họ hoàn toàn tỉnh ngộ.

 

Nhưng tôi thì chẳng còn chút hứng thú nào.

 

Tôi nhìn ba đôi mắt tràn đầy yêu thương và hối hận, trong lòng vẫn dâng lên cảm giác ghê tởm.

 

Tình yêu quả thực là một thứ kỳ diệu.

 

Kỳ diệu ở chỗ, một khi đã không còn yêu nữa thì thật sự không thể quay lại được.

 

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn sự quan tâm của mọi người."

 

Chiếc xe chạy về phía khu biệt thự quen thuộc.

 

Bố tôi đích thân xuống xe giúp tôi mở cửa, mẹ tôi thì hối hả gọi quản gia: "Bữa tiệc tẩy trần đã sắp xếp xong chưa? Tuế Tuế tắm rửa thay đồ rồi sẽ xuất phát ngay!"

 

Anh trai tôi cũng hối thúc: "Ông Triệu, giúp tôi đặt một chiếc Ferrari, cuối tháng phải giao đến nhé!"

 

Quản gia ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

 

Ngay sau đó, Lục Uyển Như xuất hiện.

 

Cô ta vẫn như trước, da trắng nõn nà, làm nũng chạy đến tôi với vẻ mặt đầy nhiệt tình, rồi ngã lăn ra đất, trầy cả đầu gối.

 

Kiếp trước, cô ta đã cướp đi toàn bộ ánh nhìn của mọi người như thế.

 

Khi cô ta ngã, bố mẹ, anh trai đều vội vàng chạy đến bên cô ta.

 

Còn tôi bị bỏ lại ở chỗ cũ, như một chú hề thấp hèn đứng ngốc nghếch.

 

Nhưng bây giờ, bố mẹ và anh trai không thèm liếc nhìn cô ta một cái, mà tiếp tục bước tới chỗ tôi xuống xe.

 

"Tuế Tuế, cẩn thận nhé, em có cần anh cõng không?"

 

"Con gái ngoan, thời gian gấp quá, mẹ không kịp trải thảm đỏ. Nhưng con yên tâm, đến sinh nhật con, mẹ sẽ trải thảm đỏ khắp cả khu biệt thự."

 

"Hai mẹ con làm hết mọi việc rồi, bố còn làm gì nữa đây?" Cả ba cùng bật cười lớn.

 

Lục Uyển Như vẫn nằm bẹp trên đất như bị đánh gục, bất động không di chuyển.

 

Khi chúng tôi đi ngang qua, anh trai tôi đá cô ta một cái: "Cút dậy đi, không có tay à?"

 

"Nằm đó trông còn ra cái thể thống gì nữa? Cút về phòng mà nằm!" Bố tôi cũng quát mắng.

 

Mẹ tôi không nói gì, chỉ liếc qua Lục Uyển Như với ánh mắt đầy ghê tởm và xa lạ.

 

Lục Uyển Như như bị sét đánh trúng, hồn vía lên mây, lồm cồm bò dậy, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trong gia đình này.

 

Tôi lắc đầu, Lục Uyển Như tiêu đời rồi.

 

Tương lai của cô ta giờ chỉ còn là một mảng tối tăm, không ai còn yêu thương cô ta nữa.

 

Giống tôi ở kiếp trước.

 

Nhưng cô ta may mắn hơn tôi, vì tôi sẽ không tranh giành chút yêu thương nào của cô ta.

 

Tôi không thèm tranh.

 

Sau khi tắm rửa thay đồ, mọi cảm giác khó chịu từ lần tái sinh đều tan biến.

 

Đầu óc tôi trở nên vô cùng tỉnh táo.

 

Vì vậy, tôi không tham gia bữa tiệc đó, mà nói thẳng:

 

"Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, nhưng thật sự tôi không muốn làm con gái của các người nữa, nên xin hãy cho phép tôi cắt đứt mọi quan hệ với gia đình, tất cả các mối quan hệ."

 

Giọng nói của tôi không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào.

 

Tôi giống như một con robot không có cảm xúc.

 

Bố mẹ và anh trai đứng sững lại, trong mắt hiện lên nỗi đau đớn và hối hận sâu sắc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/my-hau-nu-vuong-dai-nao-vuon-bach-thu/chuong-9.html.]

Mẹ tôi mắt ngấn lệ, dò hỏi đầy lo lắng: "Tuế Tuế, chẳng lẽ con... cũng đã sống lại?"

 

Tôi cười.

 

Gật đầu mạnh mẽ.

 

Không cần nói thêm gì nữa, mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

 

Chúng tôi, kết thúc tất cả từ đây.

 

Khi tôi kéo hành lý rời đi, sau lưng chỉ còn lại tiếng khóc thảm thiết đến tận xương tủy.

 

Ba năm trôi qua như một cái chớp mắt.

 

Ngày tôi mười tám tuổi, tôi đã mở tài khoản cá nhân – thật ra tôi đã có thể làm thẻ từ lâu rồi, nhưng chưa đủ mười tám tuổi thì không thể mở ngân hàng trực tuyến.

 

Hệ thống chó má còn nói chưa mở ngân hàng trực tuyến thì nó không thể chuyển tiền!

 

Một tỷ đúng là quá nhiều.

 

Vì vậy, trong ba năm qua, nó chỉ cho tôi mỗi tháng có mười vạn tiền tiêu vặt, làm tôi nghèo đến phát điên!

 

Tôi đã nhịn cái hệ thống rác rưởi này ba năm, cuối cùng đến ngày mười tám tuổi, tôi nhận được một tỷ của mình!

 

Không chần chừ chút nào, tôi lao thẳng đến sở thú, tìm gặp viện trưởng trẻ tuổi quen thuộc.

 

"Tôi tài trợ cho sở thú của ông một tỷ, phải đảm bảo tất cả các loài động vật được ăn ngon, ăn no, không được để bất kỳ con nào bị thiệt thòi!"

 

Viện trưởng sững sờ, lắp bắp hỏi: "M...m...một tỷ?"

 

"Đúng rồi, tôi còn muốn làm phó viện trưởng, được không?"

 

"Được, được, cô làm mẹ tôi cũng được!"

 

Thế là tôi bắt đầu làm mẹ của viện trưởng.

 

Tất nhiên, cũng là mẹ của tất cả các loài động vật.

 

Lúc đó, anh chàng Mông Đỏ trên núi khỉ vẫn còn nhỏ, nhưng đã sở hữu cái m.ô.n.g đỏ rực.

 

Nhìn thấy tôi, nó ngẩn ra một lúc, rồi m.ô.n.g nó lại càng đỏ hơn.

 

Quả nhiên, trên đời này không cần quá nhiều lời tỏ tình, m.ô.n.g đỏ của chú khỉ nhỏ còn hơn cả một lời thú nhận tình cảm dài dòng.

 

Còn về cậu đười ươi Duna bên cạnh, ngày nào cũng táo bón, cứ gãi rồi ném lung tung khắp nơi.

 

Đó là tập luyện trước thôi.

 

Có khác nào tập luyện làm thần tượng đâu.

 

Chú vẹt xanh nhỏ trong rừng cũng đã đến, nó còn rất nhỏ, chưa đầy một tuổi, nhưng đã bắt đầu học cách tiếp khách. "Xin chào, xin chào, xin chào..."

 

Nó cứ kêu như vậy, mong được du khách yêu thích.

 

Tôi xoa đầu nó và bảo: "Không nên kêu vậy, học theo tao nè: Đù má mày, đù má mày, đù má mày…"

 

Chú vẹt nhỏ nghiêng đầu, bĩu môi: "Phì, thật là vô văn hóa!"

 

Sau đó, sở thú nổi tiếng rầm rầm.

 

Du khách nườm nượp kéo đến, cổng chính gần như bị chen chúc tới nỗi sắp vỡ.

 

Tôi nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc.

 

Bố mẹ và anh trai tôi đã đến.

 

Họ đứng bên ngoài chuồng khỉ nhìn tôi, còn tôi thì đang cho một chú khỉ con bị thương uống sữa.

 

Tôi bế chú khỉ con bước tới, nhìn thấy ba người tiều tụy.

 

Tóc bố tôi bạc trắng ở hai bên thái dương, đôi mắt đục ngầu, rõ ràng chỉ mới trung niên mà trông đã như lão niên.

 

Mẹ tôi cũng chẳng khá hơn là bao, lưng còng, xương xẩu, vừa ngẩng đầu là ho sù sụ, bệnh tình đã rất nghiêm trọng.

 

Còn anh trai tôi, tóc rối bù, quần áo xộc xệch, đôi mắt sắc bén trước đây giờ đã u ám, mất hết thần thái.

 

Những khổ đau về tinh thần đã biến họ thành những cái xác không hồn.

 

Chúng tôi lại nhìn nhau qua lưới sắt. Mẹ tôi hé miệng, nhưng không nói ra được câu nào, chỉ đưa tay về phía tôi, muốn chạm vào tôi.

 

Tôi đưa chú khỉ con ra: "Cảm ơn du khách đã yêu thích, chú khỉ con này tên là Vong Ưu."

 

"Ồ ồ." Mẹ tôi cười gượng gạo, rồi bắt đầu vuốt ve chú khỉ. Bố tôi cất giọng khàn khàn: "Tuế Tuế, ba năm trước bố mẹ đã đuổi Lục Uyển Như ra khỏi nhà rồi, ngôi nhà này là để dành cho con, con có thể trở về không?"

 

Tôi mỉm cười, bế chú khỉ con quay người đi.

 

Không thể để khách sờ vào nó quá lâu.

 

"Em gái, em phải làm thế nào mới chịu về nhà?"

 

Anh trai tôi hỏi, giọng đầy van xin.

 

Tôi dừng bước, quay đầu cười: "Đây chính là nhà của tôi rồi, tôi về đâu nữa?"

 

Tôi chẳng đi đâu cả, tôi sẽ ở đây.

 

Tôi sẽ đánh vào m.ô.n.g của nhóc Mông Đỏ, tôi sẽ xem đười ươi ném phân, tôi sẽ nghe chú vẹt kêu "Đù má mày"...

 

Nghe có hơi nặng nề, nhưng tình cảm thì sâu đậm.

 

Tôi không dung thứ cho những kẻ hời hợt, bạc bẽo.

 

Tạm biệt nhé!

Loading...