Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:21:38
Lượt xem: 483

Tôi ngậm chiếc bùa hộ mạng vào miệng và bắt đầu niệm chú. Trong lúc niệm chú, tôi cảm thấy tấm bùa cũng nhẹ nhàng rung theo, đồng thời dùng sợi dây màu đỏ buộc lại dây giày và thắt chặt nút lại.

Sau khi đọc hết chú, tôi mang giày đi ra ngoài, tìm một khoảng trống, hướng mũi giày về hướng Tây rồi đốt chúng bằng nhánh cây của cây bách.

Đây là phương pháp Hài Độn được ông trẻ tư của tôi dạy cho, “người bạn” bình thường nào cũng có thể tiễn đi được.

Khi đốt giày, tôi và Trần Vỹ đều nghe thấy tiếng rít trong màn khói và một mùi tanh bốc lên.

“Được rồi, tiếp theo sẽ không có chuyện gì nữa.”

Nhưng tôi cũng đưa ra hai yêu cầu với Trần Vỹ:

Đầu tiên, đừng xem trộm loại VCD đó trong thời gian sắp tới nữa, sức khỏe hiện giờ của cậu ấy không thể chịu đựng được.

Trần Vỹ hứa với tôi tuyệt đối sẽ không xem.

Thứ hai, trả lại tất cả những thứ tôi đã đưa cho cậu ấy trước đây, thực ra thì cũng chỉ là một vài cuốn truyện tranh, đốt toàn bộ chúng đi.

“Tại sao vậy?”

Tôi không giải thích cho cậu ấy biết lý do. Tóm lại, sẽ tốt hơn nếu cả hai chúng tôi không gặp nhau trong thời gian sắp tới.

Sau khi Trần Vỹ trở về nhà, lập tức cảm thấy căn phòng thoáng đãng hơn rất nhiều, chú Trần thấy cậu ấy như vậy cũng nhẹ lòng hơn.

Trần Vỹ nói với tôi với vẻ mặt xúc động:

"Thật không ngờ, thường ngày trông cậu có vẻ rụt rè, nhưng khi làm những việc như vậy, trông cũng rất gì và này nọ.”

Tôi chợt dâng lên một cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có.

Tôi nghe nói gia đình Trần Vỹ có mối liên hệ nào đó với học viện cảnh sát, nếu có thể, tôi đề nghị cậu ấy vào học viện cảnh sát, nơi đó rất phù hợp với cậu.

Trước khi rời đi, Trần Vỹ đột nhiên nói:

"Kim Giác, đừng đến studio vẽ Đại Phong nữa, tôi cảm thấy nơi đó có gì đó không ổn."

"Được rồi, tôi sẽ đến những phòng vẽ khác xem tình hình."

Nhưng lúc đó tôi đã đóng học phí của hai tháng rồi, muốn lấy lại cũng khá rắc rối, vả lại, tỷ lệ trúng tuyển của phòng vẽ Đại Phong rất cao nên tôi muốn học thêm chút đỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-7.html.]

Như thế nào thì đây cũng là một studio vẽ lớn với hàng trăm người, lẽ nào giữa thanh thiên bạch nhật còn có “người bạn” đi qua đi lại à?

Tôi cũng chẳng lạ gì chuyện này rồi.

Sau khi ra khỏi nhà Trần Vỹ, tôi cũng cảm thấy thoải mái bất ngờ, như thể những cảm xúc mà tôi đè nén nhiều năm đã được giải phóng.

Trước đây mỗi lần vào kỳ nghỉ tôi đều về quê và theo ông trẻ tư học một vài chiêu thức liên quan, nhưng lần nào ông ấy cũng dặn dò với tôi rằng những thứ này chỉ khi trưởng thành rồi thì tôi mới được sử dụng.

Trước mắt thì tôi cũng sắp đủ tuổi rồi, thử nghiệm một chút chắc cũng không vấn đề gì.

Tôi leo lên xe đạp định đi thì đột nhiên có tiếng răng rắc giòn tan ở cổ.

Tôi tháo chiếc bùa hộ mạng mà ông trẻ tư tặng cho tôi, phát hiện trên đó một vết nứt mảnh nhỏ màu đỏ, hình như nơi đó còn phát ra chút tiếng than thở.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

10.

Tôi tiếp tục học vẽ ở Đại Phong.

Lớp chúng tôi lúc đó có sáu người, sau khi Trần Vỹ bỏ học, chỉ còn tôi là đứa con trai duy nhất, bốn người còn lại đều là con gái.

Lúc đầu, tôi cùng học vẽ với bốn người họ và cùng nhau về nhà.

Chẳng được bao lâu, bốn người họ lần lượt có bạn trai, rồi cùng bạn trai đi đi về về, quá trình quen biết như thế nào, tôi cũng chẳng phát hiện ra.

Tôi lại trở thành cẩu độc thân.

Nhìn những người đến và đi ở phòng vẽ, tôi cảm giác không khác gì với các quần thể động vật trong tự nhiên.

Ở cái tuổi sắp trưởng thành này, họ lần lượt tìm được người bạn đời của mình, cùng nhau học tập, vẽ tranh, hẹn hò và tưởng tượng về tương lai.

Chỉ có tôi là đơn độc một mình.

Trước đây còn có Trần Vỹ ở bên, không cảm nhận được gì, nhưng giờ khi Trần Vỹ không đến đây nữa, tôi mới cảm thấy cô đơn.

Không phải là tôi không muốn yêu.

Nhưng khi đối mặt với cô gái mình thích, tôi không biết làm thế nào để giao tiếp, cũng không hiểu cô gái đó đang nghĩ gì, khi nói chuyện tôi lại cảm thấy lo lắng chứ đừng nói đến việc nhìn cô ấy.

Lúc đó cụm “trai thẳng” vẫn chưa xuất hiện, nhưng bây giờ nhìn lại, lý do lớn nhất khiến tôi vẫn luôn độc thân là vì tôi là trai thẳng.

Loading...