Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 34

Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:42:23
Lượt xem: 386

Ông trẻ tư giải thích: Mặc dù phép Tiểu Ẩn này không tốt bằng phép Bạch Hạc truyền thống của Lã tổ và phép Ma Lợi Chi Thiên của Mật giáo, nhưng nó vừa đơn giản lại dễ thực hiện.

Sau khi niệm chú thì tương đương với việc đứng trong điểm mù của đám đông, chỉ cần những người xung quanh không chuyên chú tìm kiếm, người niệm phép vẫn im lặng thì sẽ không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, được xem như vua trong hiệu suất ẩn thân.

Yêu cầu duy nhất là phẩm chất tâm lý của người làm phép phải tương đối cao. Khi người khác đến gặp chúng ta thì không được hoảng sợ, một khi hoảng sợ thì sẽ hiện hình.

Nhưng mẹ tôi vẫn có chút lo lắng, nói đi nói lại, cháu nó còn nhỏ, nó còn nhỏ lắm.

Ông trẻ tư đ.ấ.m hai phát vào n.g.ự.c tôi.

"Nhỏ gì? Như khi trước thì bằng tuổi nó đã làm cha rồi."

"Nhưng..." Tôi vẫn còn do dự.

"Con, con không nghĩ Tiểu Lôi là người xấu."

Mẹ tôi lo lắng:

"Cô ta là người xấu thì còn được đi nhưng trong đám ma quỷ thì cô ta vẫn xếp vào loại hung hãn dữ tợn rồi, quên mất rằng cô ta muốn bóp cổ con đến c.h.ế.t rồi sao! Còn ở đây nhẹ dạ cả tin, bị nó làm mê muội đầu óc thật rồi à!"

Hiếm khi mẹ tôi dùng đến ba thành ngữ trong một câu, dễ dàng biết được mẹ tôi đã tức giận đến thế nào.

Ông trẻ tư cũng an ủi:

"Con và cô ta không phải là người cùng đường, chia tay sớm tốt cho cả hai."

Thấy tôi vẫn còn có chút không nỡ, ông trẻ tư nói thêm:

"Nhớ lấy, sau khi gặp cô ta, đừng nhìn vào mắt hay bắt chuyện với cô ta, trực tiếp xuống tay là được."

Ngày 30 tháng 12 năm 2001.

Trước ngày tôi tròn 18 tuổi một ngày.

Vào lúc giữa trưa, khi dương khí mạnh nhất, tôi phải g.i.ế.c đi tình đầu của mình

Đột nhiên tôi cảm thấy làm người lớn thật khó.

49.

Tôi vác thanh kiếm gỗ của mình, đạp xe đến nơi tôi thường đi với Tiểu Lôi.

Quán hoành thánh, hiệu sách, cung đường tản bộ và khu dân cư nơi cô sống.

Nơi nào cũng gợi cho tôi nhớ về quãng thời gian chúng tôi ở bên nhau, trong lòng dâng lên sự khó chịu, nhưng sau thời gian đó, tôi nghĩ đến lời khuyên của ông trẻ tư, mỗi lần nhớ đến cô, thì sẽ tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Tôi cố gắng không nghĩ về cô ấy nữa, tôi đi quanh những nơi này một lượt nhưng cũng không tìm thấy cô ấy.

Tôi sực nhớ đến studio vẽ.

Hôm nay phòng vẽ không có bao nhiêu người, có người đi nơi khác thi chuyên môn, có người thì về nhà đón Tết Nguyên đán, chỉ còn lại một vài đôi tình nhân ở lại cùng nhau vẽ tranh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-34.html.]

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Mọi thứ vẫn như trước, chỉ có cuộc sống của tôi đã thay đổi.

Tôi đi lướt qua vài phòng, vẫn không thấy Tiểu Lôi nên định đi về, thanh kiếm Táo Mộc trên thắt lưng khẽ rung động.

Tôi quay người lại và thấy một bóng người màu đỏ lướt ngang qua.

Là cô ấy!

Tôi nhanh chóng đi theo Tiểu Lôi.

Thấy cô ấy đi đến phòng vẽ của Lão Tề.

Studio thường do trợ giảng lên lớp, mỗi ngày sau khi lão Tề lên dạy 1 lớp lớn, ông về phòng mình và đóng cửa lại để sáng tạo, rất ít người ra vào.

Tiểu Lôi nhìn xung quanh, lấy chìa khóa rồi mở cửa.

Làm sao cô ấy lại có chìa khóa phòng làm việc của Lão Tề?

Sau khi Tiểu Lôi mở cửa, tôi lặng lẽ đi theo và bước vào.

Đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng vẽ của lão Tề, giữa phòng có một chiếc bàn vẽ dài, các tác phẩm của ông được dán đầy trên tường, trên giá sách có rất nhiều album tranh và sổ ký họa xếp lộn xộn, còn có đầu lâu bò, cừu các loại trên nóc tủ và một mô hình bộ xương người.

Tiểu Lôi bước vào phòng vẽ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tôi kiễng chân đi theo phía sau, thầm tán thưởng bùa của ông trẻ tư đúng là ngon lành cành đào, không chỉ qua mắt người mà còn có thể che mắt cả ma quỷ.

Trong lúc tôi đang thất thần, Tiểu Lôi đột nhiên quay lại, nhận ra đó là tôi, lập tức bị dọa sợ.

Vẻ mặt cô lúc đó rất phức tạp, vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, vừa vui mừng, lại có chút cảm động.

Tôi thầm nghĩ không hay rồi, chắc hẳn vừa rồi cô ấy đang nhớ đến tôi.

Một khi cô ấy nhớ tôi, thì khả năng tàng hình của tôi bị phá vỡ.

"Kim Giác?"

Tôi ghi nhớ lời khuyên của ông trẻ tư: đừng nhìn vào mắt cô cũng đừng nói chuyện với cô.

Tiểu Lôi bước tới và nhìn tôi có chút khó tin.

"Sao anh lại đến đây rồi?"

Tôi quay mặt đi, không trả lời.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh hồi lâu, Tiểu Lôi nói:

“Không nhìn vào mắt, cũng không nói chuyện với em, đúng không?”

Tôi giật mình, vội quay mặt đi không dám nhìn cô ấy.

"Hừm..." Tiểu Lôi tựa hồ đang cười, "Em hiểu rồi, thật xin lỗi, là em tự mình đa tình rồi..."

 

Loading...