Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:24:59
Lượt xem: 347

Lòng tôi như vừa được kích hoạt thứ gì đó.

Đúng vậy, những người như Đại Long, trong lòng tôi tôi đã nguyền rủa cậu ta đến ch.ết vô số lần rồi.

Nhưng khi cậu ta trở thành dáng vẻ đó thật, tôi lại bắt đầu thương hại cậu ta.

Cậu ta thì có gì đáng thương hại vậy chứ?

Nếu cậu ta đứng lên được, thì có vì sự thương hại của tôi mà không đánh tôi không?

Tôi nhìn sự nhếch nhác của Đại Long, trong lòng dần dần cảm thấy có chút hả dạ.

"Đáng đời!”

15.

Một chiếc xe cấp cứu chạy từ ngoài vào, ánh đèn xanh đỏ lóe lên trên mặt chúng tôi.

Hai vị y tá bế Đại Long lên cáng, Đại Long rên la oai oái như cảnh tượng mổ heo.

Nhìn xe cấp cứu rời đi, tôi lại căng thẳng nói với Tiểu Lôi:

“Lần sau đừng làm vậy nữa.”

"Đừng lo lắng, cậu ta sẽ không có lần sau đâu."

Khi Tiểu Lôi nói điều này, có chút đáng sợ.

Nhưng tôi lại rất thích.

Tôi đang định về nhà thì Tiểu Lôi lại nắm tay tôi.

"Kim Giác, không phải đã nói rồi sao, cậu phải thành thật đối mặt với con người thật của mình?"

Tôi sửng sốt, không hiểu ý cô ấy là gì.

Tiểu Lôi không nói gì nữa, chỉ chớp mắt nhìn tôi.

Tim tôi lại đập dữ dội, như thể tôi đoán được ý cô ấy.

Tôi lấy hết can đảm, nghiêm túc nói:

"Tiểu Lôi, tớ thích cậu."

"Cậu chỉ thích thôi à?"

"Tớ… yêu cậu.”

"Kim Giác." Tiểu Lôi cau mày nhìn tôi.

“Cậu có thể nói tròn câu không?”

Tôi tăng âm lượng lên:

"Tiểu Lôi, anh yêu em."

Tôi chưa kịp nói xong thì cô ấy đã ôm tôi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

"Anh là heo sao, bây giờ anh mới nói...nhưng em tha thứ cho anh."

Đó là cái ôm đầu tiên của chúng tôi, tim cả hai đều đập rất nhanh.

Hơn nữa, cô ấy rất gầy.

“Yêu bao nhiêu?” Tiểu Lôi lại hỏi.

"Ừ... yêu rất nhiều."

Tiểu Lôi nghiêng đầu nhìn tôi, có vẻ không hài lòng.

Tôi cũng có chút hoảng hốt, cảm thấy câu trả lời này chẳng ra làm sao cả.

Trước đây tôi đã chuẩn bị cho việc tỏ tình nhưng không ngờ lại đến đột ngột như vậy. Tôi hoàn toàn không chuẩn bị trước, chợt nhớ đến những lời mỹ miều mà Trần Vỹ đã nói với tôi, liền nói:

"Anh… anh có thể vì em làm bất cứ điều gì!"

Tiểu Lôi nghiêng đầu nhìn tôi.

"Vậy anh có thể vì em mà ch.ết đi không?"

Tôi sửng sốt một lúc rồi nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-12.html.]

"Có thể.”

Tiểu Lôi lập tức mỉm cười rồi lại ôm tôi:

“Chọc anh thôi, sao em nỡ chứ?”

Tiểu Lôi đột nhiên bật khóc.

"Sợ thật……"

"Em sợ cái gì?"

"Sợ mất anh."

"Không đâu, chúng ta vừa mới ở bên nhau, sao em lại nghĩ tới chuyện này?"

Tiểu Lôi lại cười.

"Là em suy nghĩ quá nhiều rồi. Kim Giác bây giờ là của em, không ai có thể cướp anh khỏi tay em. Không một ai..."

"Ừm."

Tiểu Lôi kiễng chân lên, tôi cảm giác như có một làn gió nhẹ lướt qua những bông hoa vậy.

Nếu không tính hihf Vương Tổ Hiền trên tạp chí thì đây sẽ là nụ hôn đầu tiên của tôi, một khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời tôi.

Đầu lưỡi của tôi truyền đến một cơn tê ngứa cùng đau đớn.

Tôi che miệng không nói nên lời, cả miệng toàn là m.áu.

Tiểu Lôi nghiêng đầu nhìn tôi, dáng vẻ đáng thương:

"Xin lỗi……"

"Ừm, ừm… không sao.”

Tôi nuốt m.áu trong miệng, đầu lưỡi bỏng rát.

“Nhưng như vậy mà nói…” Tiểu Lôi ngượng ngùng tiếp lời: “Kim Giác sẽ không bao giờ quên nụ hôn đầu của chúng ta được.”

Tiểu Lôi nói thêm:

"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi."

"Ừ, mãi mãi… bên nhau."

Năm đó tôi sắp bước sang tuổi mười tám, tôi vẫn chưa hiểu vĩnh viễn nghĩa là gì.

16.

Có lẽ là vì tôi cảm thấy như trút được gánh nặng sau lời tỏ tình của mình, cũng có thể là do tôi quá lo lắng về sự việc của Đại Long, sau khi trở về nhà, tôi cảm thấy cả người như không còn chút sức lực nào.

Ăn cơm xong tôi ngã lên giường và ngủ thiếp đi.

Không biết tôi đã ngủ trong bao lâu, trong lúc mơ hồ, cửa phòng mở ra.

"Kim Giác..."

Tôi mở mắt ra và nhìn thấy một bóng người đang đứng trước giường, lúc đầu tôi còn tưởng đó là mẹ tôi, nhưng mẹ tôi tròn hơn người này rất nhiều, tôi nhìn kỹ lại, suýt nữa thì hét lên.

"Tiểu Lôi?"

Tiểu Lôi mỉm cười bước ra từ bóng tối, ngồi xổm ở đầu giường, hai tay chống cằm nhìn tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy.

"Sao em lại tới đây?"

"Không phải vừa nói sao? Chúng ta ở bên nhau mãi mãi."

Tiểu Lôi nói thêm:

"Kim Giác, đừng nói là anh không nhớ em nhé."

Trong đêm tối, đôi mắt cô đặc biệt sáng.

Tôi không biết phải nói gì nữa, trước đó khi tỏ tình tôi cũng nghèo vốn từ rồi chứ đừng nói đến bây giờ, tôi chỉ đành trả lời:

"Anh cũng nhớ em."

Tiểu Lôi lại mỉm cười.

 

Loading...