Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mười Tám Năm Phụ Chàng - Chương 4+5

Cập nhật lúc: 2024-07-12 16:54:52
Lượt xem: 1,138

4.

 

Trong túp lều lạnh lẽo thiếu ánh sáng, kín gió, mùi rất khó ngửi. Ta không nhịn được mà hắt xì.

 

Nghĩ đến việc Vương Bảo Xuyến đã sống ở đây suốt mười tám năm, ta chỉ muốn mắng nàng ta là đồ ngốc.

 

"Tiểu thư, đại phu nói thuốc của người không thể ngưng, nếu không sẽ để lại di chứng đấy."

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tiểu Thúy đã được ta dạy bảo rất tốt, ta rất hài lòng.

 

"Thuốc gì?" Tiết Bình Quý đỡ ta ngồi xuống.

 

Ta lấy khăn tay lau miệng: "Một vài vị thuốc bổ khí huyết, Bình Quý đừng lo, ta không uống cũng không sao."

 

"Sao thế được? Sức khỏe của nàng là quan trọng nhất." Tiết Bình Quý quả quyết: "Đưa đơn thuốc cho ta, ta đi mua thuốc."

 

Tiết Bình Quý khó khăn lắm mới tìm được một tờ giấy viết, mang đơn thuốc ta đã viết ra ngoài.

 

Ta viết vài vị thuốc như hoàng kỳ, câu kỷ tử, đảng sâm, mỗi loại đều không rẻ.

 

Tiểu Thúy lấy hộp phấn ra, ta soi gương bôi một lớp lên mặt, nhất định phải làm cho mình trông thật ốm yếu.

 

Khi Tiết Bình Quý mang thuốc về, vẻ mặt hắn ta không được vui.

 

Hắn ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng Tiểu Thúy làm làm như vô tình nói:

 

"Chà, chỗ thuốc này chỉ uống được hai lần, đại phu nói tiểu thư ít nhất phải uống ba tháng mới được."

 

Sắc mặt Tiết Bình Quý gần như không giữ được, vẫn cố mỉm cười với ta: "Không sao, uống hết rồi ta sẽ đi mua thêm."

 

Đêm đến, ta ngủ trên giường, Tiết Bình Quý nằm dưới đất, dùng một tấm màn tre rách để ngăn cách.

 

Ta nói với Tiết Bình Quý, ta muốn đợi đến khi khỏe lại, cùng hắn ta bái đường trước đèn hồng, rồi mới ngủ chung như vợ chồng.

 

Tiết Bình Quý rất đồng ý, hắn ta nói: "Bảo Xuyến là tiểu thư khuê các, lễ nghi không thể thiếu, nên như vậy."

 

Hắn ta trước đây là kẻ ăn xin, bây giờ tìm được việc làm, đi bến tàu giúp người ta dỡ hàng, mỗi ngày kiếm được ba quan tiền.

 

Nhưng thuốc của ta mỗi ngày ít nhất phải tốn năm quan tiền, chưa kể ăn uống, số tiền tiết kiệm trước đây của Tiết Bình Quý rất nhanh đã cạn kiệt.

 

Buổi tối hắn ta nằm trên chiếu cỏ, trằn trọc không ngủ được.

 

Qua tấm màn tre rách, ta dịu dàng hỏi: "Bình Quý, sao vậy?"

 

Hắn ta suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng: "Khi nàng rời khỏi nhà, có mang theo gì không?"

 

"Hả?" Ta giả vờ không hiểu.

 

"À... trang sức chẳng hạn, nàng là tiểu thư của phủ Tể tướng, ta nghĩ, bình thường nàng chắc sẽ mang theo những thứ đó chứ?"

 

Ta im lặng một lúc lâu.

 

"Bảo Xuyến?"

 

Lâu sau, giọng nói đầy ấm ức của ta mới vang lên: "Bình Quý, chàng nghĩ ta làm sao rời khỏi phủ Tể tướng được?"

 

"Mẫu thân sợ ta tuyệt thực mà chết, mới mềm lòng, cho ta cải trang thành nha hoàn, lén lút đưa ta ra ngoài."

 

"Ồ." Hắn ta thở dài: "Thì ra là vậy."

 

Tiết Bình Quý mang thuốc về ngày càng ít, thậm chí còn mang loại kém chất lượng.

 

Hắn ta nhìn ta yếu ớt không thể tự lo liệu, nhíu mày:

 

"Thuốc này có tác dụng không đấy, là thuốc thì có ba phần độc, có cần ngưng một vài ngày không?"

 

Tiểu Thúy là người thay ta nói: "Đại phu nói rồi, uống ba tháng mới có hiệu quả!"

 

Tiết Bình Quý nhìn Tiểu Thúy một cái, có chút chán ghét.

 

Lúc ở riêng chỉ có hai người, hắn ta bàn với ta:

 

"Bảo Xuyến nàng xem, ta một mình ra ngoài kiếm tiền, nuôi nàng thì không vấn đề, nhưng nuôi ba người thì có chút khó khăn..."

 

"Chàng muốn đuổi Tiểu Thúy đi sao? Nàng từ nhỏ đã theo ta."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muoi-tam-nam-phu-chang-ords/chuong-45.html.]

"Đương nhiên không phải!" Hắn ta cười gượng: "Ý ta là, thím hàng xóm đã giúp Tiểu Thúy tìm một việc làm kiếm tiền, đến quán trọ rửa chén..."

 

5

 

"Vậy ai giúp ta sắc thuốc? Ai chịu trách nhiệm nấu ăn?"

 

"Những việc này, nàng có thể học mà, không thể cả đời cứ áo đến tay cơm đến miệng được..."

 

Nhưng ta vốn có thể cả đời áo đến tay cơm đến miệng.

 

Chính hắn đã kéo ta vào cái lều tối tăm và ngột ngạt này, bắt ta sống cuộc sống của hắn.

 

Và hiển nhiên, dưới danh nghĩa tình yêu chân thành.

 

Để nha hoàn ra ngoài kiếm tiền về cho chủ tiêu xài, ý tưởng này đúng là chỉ có Tiết Bình Quý mới nghĩ ra được.

 

Đêm đen đặc như mực, ta nhẹ giọng: "Tiểu Thúy chưa từng làm việc rửa chén, lỡ làm bể chén của người ta, được không bù nổi."

 

Hắn ta im lặng hồi lâu, không biết có phải đã tức giận không.

 

Hiện tại ta không muốn hắn ta chán ghét ta.

 

Vì vậy ta chủ động đề nghị: "Ở núi sau có ít rau dại, ngày mai ta và Tiểu Thúy đi hái rau dại, như vậy có thể tiết kiệm được một khoản lớn cho việc ăn uống."

 

"Được, được." Tiết Bình Quý liên tục đồng ý: "Vất vả cho nàng rồi, đợi ta kiếm được tiền, nhất định sẽ cho nàng một cuộc sống tốt."

 

"Ừ."

 

Ngày hôm sau ta liền dẫn Tiểu Thúy lên núi hái rau dại.

 

Hái rau dại cũng khá thú vị, coi như là trải nghiệm nông gia, thực phẩm hữu cơ tự nhiên, ăn vào có vị khác hẳn.

 

Nhưng chỉ kiên trì được hai ngày.

 

Lưng đau, tay mỏi, lại thèm thịt cá.

 

Dưới trời nắng gắt, thể lực ta không đủ, ngất xỉu.

 

Khi tỉnh lại, Trần đại phu vừa bắt mạch xong.

 

Tiết Bình Quý mặt đầy hối hận: "Bảo Xuyến, là ta không tốt, cơ thể nàng chưa hồi phục, ta không nên để nàng ra ngoài."

 

Tiểu Thúy phía sau lặng lẽ lật mắt trắng.

 

Trần đại phu nói: "Cô nương là thân thể quý giá, sao có thể làm những việc như vậy, thêm vào đó ăn uống không điều độ, khí huyết đều hư, nếu không điều trị tốt, e rằng sẽ để lại di chứng, ảnh hưởng đến việc sinh nở sau này."

 

Tiết Bình Quý rõ ràng rất hoảng, bảo đại phu nhất định phải chữa khỏi cho ta.

 

Đại phu Trần kê một đơn thuốc dài, nào là nhân sâm, a giao, long nhãn, hoàng kỳ, bạch truật, mỗi thứ đều đắt đỏ, Tiết Bình Quý không kham nổi.

 

Cơ thể ta ngày một suy yếu, sắc mặt trắng bệch, chân không còn sức, cuộc sống không thể tự lo liệu.

 

Ba phần là đói, bảy phần là giả vờ.

 

Tiết Bình Quý cầm bát canh rau dại không còn tươi mới, bảo ta uống nhiều một chút.

 

Ta uống đủ rồi, liền ngất xỉu.

 

"Tiểu thư!"

 

Tiếng hô của Tiểu Thúy suýt làm ta tỉnh dậy, diễn xuất của nàng ấy bây giờ còn xuất sắc hơn ta, gục lên người ta khóc nức nở.

 

Ta nhắm chặt mắt.

 

Nghĩ nghĩ rồi ngủ thiếp đi.

 

Sau đó bị tiếng khóc làm tỉnh, Tiểu Thúy khóc như xé ruột xé gan, ai không biết còn tưởng ta đã chết.

 

Tiết Bình Quý nắm tay ta nước mắt rơi như mưa:

 

"Bảo Xuyến, là ta vô dụng, tên đại phu tồi kia kê thuốc chỉ muốn lừa tiền dân thường chúng ta!"

 

Ta yếu ớt: "Bình Quý, đều do ta không tốt, không nên tuyệt thực với gia đình."

 

Tiểu Thúy kịp thời đ.â.m thêm: "Tiểu thư, người tuyệt thực cũng vì Tiết công tử mà, sao có thể tự trách mình chứ?"

 

Ta quay đầu đi, cầm khăn tay che miệng ho.

Loading...