Mười tám đêm mộng xuân - Chương 12 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-02 23:38:26
Lượt xem: 153

12.

Thích An gọi điện thoại cho chúng tôi, là bởi vì Thích Như Hải sắp c..hết.

Lần bị tai nạn ô tô đó, Thích Như Hải bị thương rất nghiêm trọng, nhưng vì để thị trường chứng khoán không bị ảnh hưởng, nên cố gắng chống đỡ.

Vốn phát hiện Thích Quang là một người có tài cán, mừng rỡ vì mình có người nối nghiệp thích hợp hơn, kết quả tên nghịch tử này quay đầu bỏ gánh.

Điều này đã đánh một đòn nặng vào tâm lý của ông ta.

Tôi và Thích Quang đến bệnh viện, trên người Thích Như Hải cắm các loại ống, Thích Quang bị dọa nhảy dựng lên.

Lúc này Thích An đứng dậy.

“Lần này gọi hai người trở về, là vì Chủ tịch Thích muốn công bố di chúc. Ông ấy có kế hoạch chia công ty làm ba phần, tôi và em gái mỗi người một phần, Thích Quang một phần.”

Lúc này tôi mới chú ý tới cô con gái nhà họ Thích đứng ở góc. Một người rất không có cảm giác tồn tại.

“Có chút chuyện này mà gọi tôi trở về? Cho các người hết, tôi không cần.”

Thích Quang nói xong lời này, kéo tôi muốn đi, tiết tấu máy đo nhịp tim bên cạnh rõ ràng nhanh hơn.

“Không phải," Thích An đi ra ngăn Thích Quang: "Tôi muốn nói, chuyện chia gia sản này, tôi sẽ không tham dự. Tuy lúc ấy Tổng giám đốc Thích không nói ra sự thật trước mặt công chúng, nhưng tôi cũng biết, mình không phải con ruột của Tổng giám đốc Thích, cho nên tôi tự động từ bỏ phần tài sản kia.”

Tiếng máy đo nhịp tim vang lên nhanh hơn.

Thích Quang bĩu môi: "Nhưng tôi thật sự không thích Thích thị chút nào cả.”

Thích An bất đắc dĩ: “Khoan đã”

Hai người rất là ăn ý mà nhìn về phía góc, Cô con gái nhà họ Thích lập tức mang vẻ mặt cầu xin nói ra: "Huhu, đừng đẩy cho em, em cũng không muốn quản công ty đâu!"

Anh em ba người đùn đẩy lẫn nhau, chỉ có tôi lo lắng chuyện máy đo nhịp tim vang lên thường xuyên nhanh như vậy, có thể nổ tung hay không.

Quả nhiên, bác sĩ từ ngoài cửa vọt vào, nói là cấp cứu cho Thích Như Hải.

Tất cả chúng tôi đều bị đẩy ra ngoài.

“Rốt cuộc Chủ tịch Thích có chuyện xấu gì vậy?" Tôi thuận miệng hỏi một câu.

Thích An thở dài: “Sau khi xảy ra tai nạn ô tô, Chủ tịch Thích lúc nào cũng cảm thấy choáng váng, sau đó phát hiện mạch m..áu chèn ép dây thần kinh, mạch m..áu quá gần động mạch nên không dám mổ. Các chuyên gia trong và ngoài nước đều đề nghị điều trị bảo tồn trong vài lần tư vấn. Cách đây một thời gian, thị lực của ông ấy cũng đã hoàn toàn mất đi..."

“Ý là trong chốc lát không c..hết được? Thật phiền toái." Thích Quang không hài lòng lầm bầm nói.

Thích An thở phào một hơi, cuối cùng lại không nói ra cái gì.

Trước mắt tôi lại sáng ngời: "Thích Quang, anh có thể kích thích cơ bắp, có thể kích thích mạch m..áu không?"

Thích Quang liếc tôi một cái, sau đó đi vào phòng bệnh.

Bên trong truyền đến tiếng bác sĩ quát lớn, tiếng quát còn chưa dứt, Thích Quang đã vỗ tay đi ra: "Xong rồi.”

Tôi tò mò đi vào trong phòng bệnh, mấy bác sĩ hai mặt nhìn nhau, Thích Như Hải có vẻ rất tức giận, nhưng sắc mặt lại hồng hào, không có vẻ gì là sắp c..hết.

Tôi thấy như vậy, rất yên tâm.

Ngày hôm sau, Thích An thông báo cho chúng tôi, nói Thích Như Hải có thể nhìn thấy rồi. Kiểm tra tổng quát cũng phát hiện, mạch m..áu vốn chèn ép thần kinh kia, như kỳ tích trở về vị trí cũ.

Tôi nhìn Thích Quang một cái, cảm thấy thái quá.

Sau khi Thích Như Hải xuất viện, giành lại quyền kiểm soát nhà họ Thích.

Sau đó tôi và Thích Quang rời đi, Thích An tiễn chúng tôi.

“Thật ra tôi rất hâm mộ hai người." Thích An nói như thế.

Qua nhiều năm như vậy, Thích An vẫn được nuôi dưỡng như người thừa kế, mỗi ngày học được là mưu mô, tranh giành quyền lực. Cho nên khi Thích Quang nhẹ nhàng buông bỏ công ty, Thích An sợ ngây người.

Anh ta không biết từ khi mình sinh ra tới nay mình vẫn luôn tranh giành, Thích An sao có thể nói buông là buông.

Vấn đề này khiến Thích An suy nghĩ thật lâu, anh ta mới phát hiện, chẳng lẽ tiền và quyền đối thật sự quan trọng như vậy sao? Mình sống nhiều năm như vậy, cái mình yêu thích là gì?

Ngay khi hai câu hỏi này xuất hiện, cuộc sống của Thích An bỗng trở nên rõ ràng.

Tôi vừa muốn hỏi Thích An tiếp theo định làm gì thì con gái nhà họ Thích bỗng nhiên chạy tới: “Anh, anh yêu nhất trà sữa hoa nhài!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muoi-tam-dem-mong-xuan/chuong-12-end.html.]

Thích An quay đầu nhìn em gái nhà họ Thích, ánh mắt đầy cưng chiều.

Em gái nhà họ Thích thấy Thích An uống xong trà sữa liền vội vàng hỏi: "Anh, hậu cần ngoại thương xảy ra chuyện gì vậy? Em không hiểu..."

Tề An âu yếm gõ mũi em gái nhà họ Thích: “Em hối lộ anh một cốc trà sữa? Đúng là một tên tư bản độc ác.”

Sau đó em gái Nhà họ Thích khoác tay Thích An, cười hì hì nói lời tạm biệt với chúng tôi.

Tuy rằng không rời khỏi nhà họ Thích, nhưng dường như Thích An cũng tìm được con đường mới.

Ngoại truyện

Vũ Sênh nói, cô ấy muốn gặp tôi ở thế giới mới, một lần nữa theo đuổi tôi, tôi không chút suy nghĩ liền đồng ý

.

Thân thể bị kẹt trong khe nứt thời gian, tôi tiến vào một thế giới hoàn toàn xa lạ. Thế giới này khoa học kỹ thuật rất phát triển, cuộc sống cũng rất tiện lợi, nhưng tôi chỉ muốn tìm được Vũ Sênh.

Thật vất vả mới tìm được cô ấy, cô ấy lại đỏ mặt cúi đầu. Đây là đang thẹn thùng vì lần đầu gặp nhau sao? Tôi thích như thế.

Nhưng mà Vũ Sênh thẹn thùng bảy ngày rồi cũng không tới tìm tôi, tôi rất tức giận.

Tôi mắng tất cả những cô nàng đến lấy lòng mình, mắng cho tới khóc mới thôi. Một ngày nào đó bọn họ sẽ phát hiện, chỉ có Vũ Sênh là không bị mắng, sau đó sẽ để cho Vũ Sênh trở thành người phát ngôn của bọn họ.

Tôi làm được rồi.

Vũ Sênh trở thành trợ lý của tôi, tôi có thể không kiêng nể gì mà ở chung với cô ấy.

Nhưng ngày đầu tiên trở thành trợ lý của tôi, cô ấy đã xin nghỉ.

Tức giận.

Muốn chửi thề.

Cũng may buổi tối cô ấy đã trở lại.

Vui vẻ.

Vũ Sênh bắt đầu dạy tôi cách quản lý công ty, cô ấy muốn tôi học được kỹ năng tồn tại ở thế giới này, tôi học.

Cô ấy rất vui, tôi cũng vậy.

Chẳng qua trong công ty có một con rệp chướng mắt, lần đầu tiên anh ta đối với Vũ Sênh âm dương quái khí, tôi đã muốn đánh anh ta, nhưng Vũ Sênh sẽ mất hứng, tôi cũng chỉ có thể chịu đựng.

Cho đến khi Vũ Sênh và người nọ cãi nhau. Rồi choảng nhau!

Nhưng Vũ Sênh vẫn ngăn tôi lại.

Vũ Sênh kéo tay tôi, vui vẻ.

Vui vẻ đến một đêm không ngủ được, tôi quyết định xuống lầu Vũ Sênh nằm vùng.

Cho dù tất cả cửa sổ đều tối đen như mực nhưng cửa sổ nhà Vũ Sênh đều đặc biệt đẹp mắt.

Đúng lúc này, đèn nhà Vũ Sênh sáng lên, tôi luống cuống tay chân gửi tin nhắn cho cô ấy. Cô ấy ở trên cửa sổ nhìn tôi, tôi kích động muốn nhảy ra ngoài.

Cô biến mất khỏi cửa sổ, trái tim tôi bỗng trống rỗng. Cô ấy thực sự đã bước ra khỏi cửa căn hộ và chạy về phía tôi.

Huhu, thật vui vẻ thật vui vẻ!

Sau đó Vũ Sênh liền ở cùng với tôi. Đời người, chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như thế.

Nhưng sau đó, Vũ Sênh bắt đầu phiền muộn, vài lần nghe cô ấy nói mớ, tôi nhận ra rằng cô ấy sợ tôi cho đến kiếp này.

Vũ Sênh ngốc, cho tới bây giờ tôi đều biết. Tôi nhớ rõ dáng vẻ mạnh mẽ của khi là chiến thần của cô ấy. Nhớ rõ dáng vẻ cô ấy nàng vì tôi mà chịu đựng mười tám đạo thiên lôi. Càng nhớ rõ cô ấy vì lợi ích của thiên hạ mà anh dũng hi sinh.

Cô ấy áy náy vì đã nhiều lần bỏ rơi tôi, nhưng tôi lại cảm thấy, không có gì.

Cô ấy vì chính nghĩa, cô ấy tràn đầy nhiệt huyết, cô ấy yêu tôi, cô ấy quan tâm đến sinh linh. Đó là tình yêu và trách nhiệm của cô ấy.

Mà yêu, chưa bao giờ là ích kỷ chiếm hữu, yêu càng là ủng hộ người mình yêu, trở thành người cô ấy muốn.

Nhưng những điều này tôi đều không nói cho cô ấy biết, đó được xem là một hình phạt nhỏ cho việc cô ấy không nhận ra tôi ngay từ đầu.

(--END--)

Bình luận

0 bình luận

    Loading...