Chạm để tắt
Chạm để tắt

Muội Muội Mất Tích 16 Năm Trở Về - Chương 26 + 27

Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:34:12
Lượt xem: 565

26.

Vừa ra khỏi Ngự Thư Phòng, chúng ta đã gặp Tống Tuyết Nhu ở Ngự Hoa Viên, rõ ràng nàng đã chờ ta ở đây từ lâu.

Thấy ta xuất hiện, Tống Tuyết Nhu với cái bụng còn chưa lộ rõ kiêu ngạo bước tới trước mặt ta:

“Bổn cung đã mang thai hoàng tự, ngươi mãi mãi không bằng bổn cung!”

Hoắc Thanh lạnh lùng liếc nhìn Tống Tuyết Nhu, sau đó kéo ta rời đi, hoàn toàn không để ý đến nàng ta, khiến nàng ta tức giận chửi bới sau lưng.

Khi ngồi lên xe ngựa về phủ, ta vẫn còn có chút không tin nổi.

Hoắc Thanh hít một hơi sâu, sau đó nhìn ta chằm chằm: “Ba năm trước, hội đèn lồng Nguyên Tiêu, ta đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên…”

Ta nhìn Hoắc Thanh, đôi mắt hắn đen láy, như hai xoáy nước có thể hút lấy tâm trí người ta, khiến ta choáng váng.

“Mệnh cách của ta không tốt, ta không xứng với nàng, ta vốn không dám mong ước cưới nàng. Hôm đó khi ta vén khăn voan đỏ lên và thấy đó là nàng, ta không dám tin rằng trời cao lại đối xử tốt với ta như vậy.”

“Kiếp này, ta không còn yêu cầu gì khác, chỉ mong có thể bảo vệ nàng suốt đời. Nàng có thể cho ta cơ hội này không?”

Dưới ánh mắt sáng rực của Hoắc Thanh, trái tim ta đập nhanh không thể kiểm soát, cơ thể cũng không tự chủ gật đầu:

“Được!”

Hoắc Thanh nghe thấy lời ta nói, khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ.

27.

Tám tháng sau, Tống Tuyết Nhu chuyển dạ sinh con, kéo dài một ngày một đêm. Vào buổi tối, cung điện cử một chiếc kiệu nhỏ đến đón ta vào cung.

Hoắc Thanh vốn không yên tâm về ta, định cùng đi, nhưng ta đã ngăn hắn lại.

Khi ta vào Thục Phương Điện, đã ngửi thấy mùi m.á.u nồng nặc.

Cung nữ và thái giám quỳ gối khắp nơi, Tống Tuyết Nhu nằm trên giường với sắc mặt như giấy vàng, khi thấy ta vào, ánh mắt nàng ta hiện lên sự vui mừng.

Trên đường đến đây, ta đã biết rằng Tống Tuyết Nhu mất nhiều m.á.u sau khi sinh, hoàng tử thì không sao, nhưng nàng ta bị xuất huyết nghiêm trọng và sắp chết.

Bản năng sinh tồn khiến nàng ta run rẩy đưa tay về phía ta.

“Tỷ… tỷ… giúp ta với, xin tỷ… xin tỷ cầu xin… cầu xin hoàng thượng… cứu ta…”

Giọng Tống Tuyết Nhu ngắt quãng.

Tanhìn thấy cảnh tượng thảm hại của nàng ta, không hề có chút đồng cảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muoi-muoi-mat-tich-16-nam-tro-ve/chuong-26-27.html.]

Hạt Dẻ Rang Đường

Thấy ta như vậy, Tống Tuyết Nhu tỏ vẻ tuyệt vọng, nàng ta không cam lòng nói:

“Tỷ không muốn biết tại sao phụ thân mẫu thân lại từ bỏ tỷ để chọn ta vào cung sao? Chỉ cần tỷ cứu ta, ta sẽ kể cho chị biết…”

Ta lắc đầu. Có thể trước đây ta đã tò mò về lý do tại sao họ lại cùng nhau hại ta ở kiếp trước, nhưng bây giờ ta không quan tâm nữa.

Kiếp này, ta hạnh phúc hơn rất nhiều so với kiếp trước, vì ta đã gặp Hoắc Thanh, ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.

Trên thực tế, ta cũng hiểu rõ suy nghĩ của họ. Kiếp trước, sau khi ta trở thành hoàng hậu, phụ mẫu yêu cầu ta mở đường cho chi thứ của Tống gia, nhưng ta bất lực, vì vậy đã xảy ra nhiều cuộc tranh cãi.

Họ ghét ta vì cho rằng ta vong ân phụ nghĩa, nhưng không biết rằng trong mắt hoàng thượng, ta chỉ là một người xa lạ.

Tống Tuyết Nhu sau khi trọng sinh tất nhiên dùng tương lai của gia tộc để đả động phụ mẫu.

Hơn nữa, phụ thân mẫu thân vốn đã cảm thấy có lỗi với nàng ta vì đã thất lạc suốt mười sáu năm, nên tự nhiên sẽ ủng hộ nàng ta trở thành phi tần.

Thấy ta lắc đầu, Tống Tuyết Nhu hiện rõ vẻ tuyệt vọng, nàng ta lẩm bẩm: “Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên vào cung, ta không nên vào cung…”

Ta không để ý đến nàng, quay người rời đi.

Lần tiếp theo ta vào cung là để tham dự tang lễ của Tống Tuyết Nhu.

Phụ mẫu dường như già đi mười tuổi trong một đêm, trước đây tóc còn điểm bạc, giờ đã hoàn toàn trắng.

Nghe nói hoàng thượng cảm thông nỗi đau mất con của họ và cho phép họ về quê dưỡng lão, rõ ràng là hoàng thượng đang cảnh cáo họ, cảnh cáo Tống gia.

Khi thấy ta, hai người đều vô thức định gọi ta, nhưng ta ngay lập tức quay đi, hoàn toàn không muốn để ý đến họ, kéo Hoắc Thanh đi ngay.

“Tuyết Tình… chúng ta đã sai…”

Cuối cùng mẫu thân vẫn gọi ta một tiếng.

Ta giả vờ như không nghe thấy, bước chân không ngừng lại.

Lờ mờ, ta nghe thấy tiếng khóc nức nở từ phía sau, nhưng ta không quan tâm.

Có những lỗi lầm, đã phạm phải thì không thể được tha thứ.

Kiếp trước, ta đã vì Tống gia mà cả đời bị huỷ, kiếp này ta muốn sống cho chính mình.

“Chúng ta về nhà thôi!”

Ta nhìn Hoắc Thanh cười nói.

Hoắc Thanh ôm chặt lấy ta: “Vi phu ôm nàng!”

Ta cười ôm lấy cổ Hoắc Thanh: “Được!”

Loading...