Chạm để tắt
Chạm để tắt

Muội Muội Mất Tích 16 Năm Trở Về - Chương 18 + 19 + 20

Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:32:47
Lượt xem: 464

18.

“Súc sinh, ngươi đúng là một cái bạch nhãn lang!”

(Bạch nhãn lang: vong ơn phụ nghĩa.)

Phụ thân quay qua, thấp giọng mắng một câu.

Ta không biểu lộ cảm xúc, chỉ lặng lẽ nhìn ông ta, ông ta cũng không dám hành động bừa bãi.

Sau khi bình tĩnh lại, ông ta lại cố gắng thuyết phục ta:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Con phải suy nghĩ kỹ, nếu cắt đứt quan hệ với chúng ta, sau này Hoắc tướng quân sẽ hưu con, cả thượng kinh này sẽ không còn chỗ đứng cho con.”

Chưa đợi ta nói, một giọng nói vang lên:

“Tống đại nhân thật ngạo mạn, Hoắc mỗ ngược lại muốn xem Tống đại nhân có bao nhiêu bản lĩnh, khiến cho thê tử mà Hoắc mỗ đã cưới hỏi đàng hoàng lại không có chỗ đứng ở Thượng Kinh.”

Ta nhìn về hướng giọng nói truyền đến, và thấy Hoắc Thanh đã mất tích ba ngày nay.

Lúc này, hắn mặc bộ áo giáp bạc, bước từng bước mạnh mẽ, chậm rãi tiến tới, phía sau là chiếc áo choàng đỏ rực bay phấp phới trong gió, trông rất uy nghiêm.

Hoắc Thanh đi đến bên cạnh ta, nắm lấy tay ta, lạnh lùng nhìn phụ thân, mẫu thân, Tống Tuyết Nhu.

Dưới ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của Hoắc Thanh, phụ thân mẫu thân co rúm lại, cúi đầu không nói được lời nào.

Ta cười thầm trong lòng, phụ thân quả nhiên chỉ bắt nạt kẻ yếu.

"Đi thôi!"

Thấy phụ thân và những người kia không dám nói gì, Hoắc Thanh dịu dàng nói với ta.

Ta gật đầu, theo hắn rời đi.

"Ta sẽ không tha cho ngươi!"

Tiếng hét của Tống Tuyết Nhu vọng lại từ phía sau lưng ta.

19.

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, ban đầu còn rộng rãi, nhưng khi có Hoắc Thanh lại trở nên chật chội.

"Ba ngày qua ta không trốn tránh nàng, mà là đi tiêu diệt thổ phỉ!"

Sau một lúc, Hoắc Thanh giải thích.

"Ừm..."

Ta gật đầu. Nhìn hắn phong trần mệt mỏi, biết rằng hắn vừa mới trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muoi-muoi-mat-tich-16-nam-tro-ve/chuong-18-19-20.html.]

"Những tin đồn trong kinh thành ta sẽ cho người dập tắt!"

Hoắc Thanh lại nói.

"Được!"

Ta đáp gọn, vốn dĩ ta chẳng bận tâm đến những lời đồn ấy.

Xe ngựa lại rơi vào yên lặng.

Khi gần đến phủ tướng quân, Hoắc Thanh dường như nghĩ đến điều gì đó, liền lấy từ trong tay áo ra một xấp ngân phiếu nhét vào tay ta.

Ta hơi ngạc nhiên, nhìn trên mỗi tờ ngân phiếu, toàn là tờ một ngàn lượng, xấp này chắc phải mấy chục ngàn lượng.

Ta nhìn hắn với vẻ khó hiểu, không hiểu hắn đưa cho ta số ngân phiếu lớn như vậy để làm gì.

Thấy ta nhìn, Hoắc Thanh lập tức quay đầu đi chỗ khác, trông có vẻ hơi ngại ngùng.

"Xấp ngân phiếu này là ý gì?" Ta có chút không hiểu hỏi.

"Ta... tuy lương bổng của ta không cao, nhưng gia sản vẫn không ít, đây là Hoàng thượng ban thưởng và ta đã tích góp trong những năm qua, đủ để nuôi nàng."

Chưa đợi ta hỏi thêm, lúc này xe ngựa đã dừng lại, hắn như một cơn gió lao ra khỏi xe.

Ta cầm xấp ngân phiếu dày trong tay, ngơ ngác một lúc.

Một lát sau, ta chợt nhận ra, chẳng lẽ những lời ta mắng Lưu Thi Kỳ trong đêm tân hôn Hoắc Thanh tưởng là thật sao?

20.

Ta có chút bối rối, không biết có nên nói rõ với Hoắc Thanh hay không, xấp ngân phiếu trong lòng càng thêm nặng trĩu.

Hoắc Thanh đối xử với ta rất tốt, mỗi sáng sớm đi doanh trại, buổi trưa về dùng bữa cùng ta, đôi khi còn đi qua mấy con phố để mua mứt và điểm tâm cho ta, bất kể mưa nắng. Buổi tối, hắn cũng không ép buộc ta, vẫn ngủ dưới đất.

Trong mắt hạ nhân trong phủ, chúng ta là đôi phu thê hòa hợp, vì Hoắc Thanh luôn tôn trọng ta tuyệt đối. Mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do ta quản lý, thậm chí chi tiêu hàng ngày của hắn cũng phải xin phép ta.

Trong thời gian này, phụ thân nhiều lần phái người đến đưa thiệp mời ta và Hoắc Thanh Tống gia, nhưng ta đều phớt lờ.

Có một lần, Tống Tuyết Nhu triệu ta vào cung, nhưng tiểu thái giám truyền chỉ đã bị Hoắc Thanh đuổi ra khỏi phủ.

Hoắc Thanh bảo ta không cần quan tâm đến những người trong cung.

Thật ra, cuộc sống của ta khá thoải mái, nếu không có việc Tôn ma ma thường xuyên đến giám sát, thì ta sẽ càng thoải mái hơn.

Hôm đó, ta vừa dùng xong bữa trưa, nằm trên ghế quý phi trong sân phơi nắng, thì Tử Quyên mặt mày u ám bước vào.

"Tiểu thư, Lưu Thi Kỳ đang quỳ ở cửa nói muốn gặp người. Ta bảo nàng vào trong nói chuyện, nhưng nàng nhất quyết không chịu, cứ thế quỳ ngoài cửa."

Nghe vậy, ta cũng nhíu mày. Vừa mới yên ổn được hai tháng, Lưu Thi Kỳ lại bắt đầu gây rối.

Ta gọi Tử Quyên lại, thì thầm vài câu vào tai nàng. Tử Quyên gật đầu, nhanh chóng rời đi. Còn ta đứng dậy ra ngoài, chuẩn bị gặp Lưu Thi Kỳ.

Loading...