"MÙI TIỀN" - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:54:13
Lượt xem: 2,766

17

Ngày ta xuất giá, mười dặm sắc đỏ.

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Trưởng công chúa và một số đồng liêu đều đến đưa dâu, thật náo nhiệt.

Tống Minh Dương mặc hỷ phục đỏ rực, lúc hoàng hôn cưỡi ngựa đến đón ta.

Vào phủ, trên điện không có song thân, Tống Minh Dương b.ắ.n tín hiệu pháo.

Hắn đứng ngoài kiệu, cười lạnh ba tiếng:

“Cố Thời Nguyệt, dù ngươi leo cao thế nào, trước quyền lực của hoàng quyền cũng vô ích.

“Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, thế nào là bổn phận của nữ nhân!”

Lính đã được an bài trước bao vây kín kiệu hoa, Tống Minh Dương mặt đầy vẻ vui mừng.

“Giữ lại mạng cô ta, ta sẽ tự xử!

“Những người còn lại, đi tiền viện, đem tất cả loạn thần tặc tử g.i.ế.c hết!”

“Thế tử Vĩnh Ninh hầu, điều binh trong kinh là tội chết!”

Tống Minh Dương cười lớn:

“Ngươi thật không biết sống chết!

“Binh của ta, là do bệ—”

Lời hắn chưa kịp nói hết, khóe miệng đã trào máu.

Màn kiệu vén lên, bên trong không phải ta Cố Thời Nguyệt, mà là Lục Uyển mặc áo giáp bạc.

Bà ấy rút trường thương, không thèm nhìn Tống Minh Dương.

Phía sau, chiếc rương cưới lớn mở ra, bên trong không phải đồ cưới, mà là binh lính tinh nhuệ.

“Thế tử Vĩnh Ninh hầu mưu phản, chúng ta nhanh chóng g.i.ế.c chét, bảo vệ bệ hạ!”

……

Đáng lẽ xuất giá, ta lại hiện tại cùng trưởng công chúa, ở trong cung.

Nói chính xác, là tẩm cung của hoàng đế.

Hắn còn đang chờ tin vui từ người của mình, không ngờ, người đến lại là trưởng công chúa.

“Hoàng tỷ, người muốn g.i.ế.c vua sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mui-tien/chuong-17.html.]

“Bệ hạ hồ đồ, ta là đến cứu giá mà.”

“Cứu gì mà cứu?”

Ta đứng sau công chúa, tiếp lời: “Vĩnh Ninh hầu phủ mưu phản, hiện đã bị tiêu diệt.”

“Ngươi là phản tặc!”

Trưởng công chúa cười lạnh: “Cố khanh, tiếp tục nói.”

“Vâng.

“Vĩnh Ninh hầu phủ dã tâm lang sói, câu kết với Diêm vương, mưu phản ép vua.

“Bệ hạ đã bị phản tặc hại, ôi thật đau xót.”

Nói xong, ta cúi người lui khỏi cung điện.

Ngoài cổng cung, mặt trời lặn, trong bóng tối, lờ mờ có tiếng đánh g.i.ế.c vọng đến.

Thật tốt, ngày mai có lẽ sẽ là ngày nắng đẹp.

Thị vệ thân cận của hoàng đế chỉ còn lại một người cuối cùng, là tổng quản nội thị từ nhỏ phục vụ hắn.

“Các ngươi đối xử với bệ hạ như vậy, không sợ trời phạt sao?

“Bệ hạ đối xử với trưởng công chúa chưa đủ tốt sao?!”

Ta nhìn hắn, không chút tránh né.

“Không sợ.

“Chúng ta đã nếm trải mùi vị của trời phạt, giờ cũng đến lượt các ngươi nếm thử rồi.”

Hoàng đế đối tốt với trưởng công chúa sao?

Có lẽ là tốt.

Nhưng cái tốt đó không đủ để xóa đi dã tâm cháy bỏng trong lòng một người nữ nhân cao quý.

Hắn năng lực không đủ, ngồi ở vị trí cao chính là sai lầm.

Mọi người tranh đấu đến cuối cùng, không thể luận đen trắng đúng sai, ai đi đến hôm nay tay ai không dính máu?

Quyền lực vốn dĩ là một loại bạo lực độc quyền, cái gọi là biến đổi chỉ là một nhóm người lật đổ nhóm người khác.

Ngươi hỏi ta, lúc này ta có công bằng không?

Ta chỉ có thể nói, ta chưa từng phản bội lập trường của mình.

Bình luận

11 bình luận

Loading...