Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mùa Xuân Vô Tận - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-27 09:04:11
Lượt xem: 106

Kiếp trước, ta cứu Tiêu Trạch, bà ấy liền thuận nước đẩy thuyền, xin Hoàng thượng ban hôn.

 

Kiếp này, ta bỏ mặc Tiêu Trạch chạy trốn, cả thành đều biết, khiến bà ấy bây giờ có chút khó xử.

 

Ta giả vờ như không hiểu ý tứ của bà ấy, cứ giả ngu mãi.

 

Cuối cùng, bà ấy không hỏi được gì nữa, liền đuổi ta ra ngoài, bảo ta đi tìm Tiêu Trạch nói chuyện.

 

Ta xách hộp đựng thức ăn đi ra ngoài, đợi Tiêu Trạch ở Ngự hoa viên, tiểu thái giám đi gọi hắn ta, ta đứng dưới gốc cây, bị gió thổi đến mức cứ nấc liên tục.

 

Dưới đất có mấy con chim sẻ, nhảy qua nhảy lại, không biết đang mổ cái gì.

 

Tiếng bước chân vang lên, ta liếc mắt nhìn thấy Tiêu Trạch.

 

Hắn ta cao lớn, mặc một bộ cẩm bào màu đen rất hợp với hắn ta, lạnh lùng khác thường, kiêu ngạo bức người.

 

Vết thương lành cũng nhanh thật.

 

Ta nhấc nhấc hộp đựng thức ăn, đang định quay người gọi hắn ta, đột nhiên lại đổi ý, ung dung thong thả mở nắp hộp ra.

 

"Sao ngươi lại mang loại..."

 

Lời còn chưa dứt, ta đã lấy ra một miếng bánh ngọt bóp nát, rải cho đám chim sẻ dưới đất.

 

Hắn ta nghẹn họng, đưa tay ra được một nửa thì lúng túng nắm thành quyền, rụt lại.

 

Trước kia hắn ta cũng không thích đồ ta mang đến, nhưng vì giữ thể diện, đều sẽ nhận lấy, chỉ là cuối cùng đều sẽ vứt bỏ.

 

Lần này để cho hắn ta lê mặt ăn vạ, trong lòng ta không hiểu sao lại thấy sảng khoái.

 

Ta không dám cười, giả vờ như mới nhìn thấy hắn ta, đặt hộp đựng thức ăn xuống đất, hành lễ.

 

"Thần nữ bái kiến Điện hạ."

 

"Ừm."

 

Hắn ta đáp lại một tiếng, sau đó lại bày ra vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, kiêu ngạo kia: "Giang Vô, nể tình ngươi đã chủ động đến nhận lỗi, chuyện lần trước ngươi bỏ mặc Cô chạy trốn, Cô sẽ không so đo với ngươi nữa..."

 

"Ai nói ta đến nhận lỗi?"

 

Ta phủi phủi vụn bánh trên tay, thờ ơ nói: "Lần trước là ngài đuổi ta đi, sau khi ta rời đi, cũng đã cố gắng tìm người đi cứu ngài, ta có lỗi gì chứ?"

 

Tiêu Trạch nghẹn họng, mặt mày tái nhợt.

 

Hắn ta vốn cho rằng ta đến nhận lỗi, lại bị ta vả mặt, trong lòng tự nhiên là tức giận muốn chết.

 

"Vậy ngươi đến đây làm gì?"

 

"Nương nương gọi ta đến mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mua-xuan-vo-tan/chuong-7.html.]

 

Ta thở dài, nói: "Lời của Nương nương, không thể từ chối, Điện hạ, ta nói thẳng luôn vậy, Nương nương vẫn luôn muốn ta gả cho ngài, mấy năm trước, vì muốn cho Nương nương vui vẻ, ta vẫn luôn vây quanh ngài, nhưng bây giờ ta muốn sống cho bản thân mình, ta không muốn lãng phí thời gian cho ngài nữa."

 

Tiêu Trạch đồng tử co rút, không ngờ ta lại nói như vậy, mặt mày lúc xanh lúc trắng, trông vô cùng thú vị.

 

"Lãng phí thời gian?"

 

Hắn ta tức giận, một lúc lâu sau mới nói: "Tốt, tốt lắm, hi vọng ngươi giữ vững lập trường, sau này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Cô nữa!"

 

"Tuân lệnh!"

 

Ta vui vẻ khom người hành lễ, vui vẻ rời đi.

 

Đi được một đoạn, mới nhớ ra quên lấy hộp đựng thức ăn, bèn quay lại lấy.

 

Đi đến chỗ ngoặt, bỗng nghe thấy tiểu thái giám bên cạnh Tiêu Trạch hỏi: "Điện hạ, Giang tiểu thư trước kia lúc nào cũng bám dính lấy ngài, hôm nay sao lại khác thường như vậy? Giống như biến thành người khác vậy? Không lẽ, trước kia thật sự đều là giả vờ?"

 

Đang nói xấu ta sao?

 

Ta thò nửa đầu ra, len lén nhìn qua.

 

Lại thấy Tiêu Trạch sắc mặt khó coi, nắm chặt nắm đấm, cười lạnh nói:

 

"Bất quá chỉ là trò vặt của nữ nhi mà thôi, dùng cách này để thu hút sự chú ý của Cô, hừ, ngươi cứ chờ xem, Cô liền không để ý đến nàng ta, xem nàng ta có thể giả vờ đến khi nào."

 

Tiểu thái giám trầm ngâm một lúc, nói: "Nhìn không giống lắm, nếu thật sự muốn thu hút ngài, lần trước sẽ không bỏ mặc ngài chạy trốn, Điện hạ, có phải ngài tự mình đa tình rồi không?"

 

Tiểu thái giám gan to bằng trời, ta thích.

 

Ta nhấc chân đi tới.

 

"Ôi chao, quên lấy hộp đựng thức ăn rồi!"

 

Bộ diêu trên đầu lắc lư leng keng như trống chiêng pháo nổ, ta vừa đi vừa xoay người, Tiêu Trạch quay đầu nhìn thấy ta, khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt đỏ bừng.

 

Hắn ta liếc nhìn hộp đựng thức ăn trên mặt đất, lúng túng lùi về sau một bước: "Ngươi, ngươi sao lại hậu đậu như vậy."

 

Giọng nói rất lớn, nhưng lại không có chút khí thế nào.

 

Nói xấu sau lưng, bị người ta vạch trần, da mặt dày đến đâu cũng sẽ xấu hổ.

 

Tiểu thái giám kia len lén liếc nhìn Tiêu Trạch, cũng đỏ mặt, lúng túng quay đầu đi chỗ khác.

 

Ta nhặt hộp đựng thức ăn lên, định rời đi, lại quay đầu, dùng ánh mắt tò mò hỏi Tiêu Trạch: "Vừa rồi vô tình nghe thấy Điện hạ nói giả vờ, giả vờ cái gì, ta không nghe rõ, giả vờ cái gì vậy, Điện hạ?"

 

Tiêu Trạch cứng đờ, đầu óc hiếm khi không xoay chuyển kịp, không biết nên đáp lời thế nào.

 

Buồn cười c.h.ế.t mất.

 

 

Loading...