Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mùa Xuân Vô Tận - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-27 09:05:29
Lượt xem: 80

Ả ta rõ ràng biết ta không làm, lại cố ý đổ lỗi cho ta phải không?

 

Ta xòe tay: "Ta không làm, ta không biết làm, ta đến xem các ngươi chơi."

 

Mọi người cười ồ lên, không ít người lộ ra vẻ khinh thường.

 

Đáng tiếc, ta đã sống hai đời người rồi, đâu còn quan tâm đến thể diện nữa, một chút cũng không cảm thấy mất mặt.

 

"Nếu đã như vậy, Từ Nguyệt, muội hãy mở hòm ra cho chúng ta xem đi."

 

Tất cả mọi người đều nhìn ả ta.

 

Giang Từ Nguyệt ngồi xổm xuống, kiêu ngạo mở cái hòm ra.

 

Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt ả ta trắng bệch.

 

Cả hòm toàn là vụn  vỡ,  con  diều  của  ả  ta,  bây  giờ  chỉ  còn  lại  mảnh  vụn.

 

"Sao lại thế này?"

 

Không có cảnh tượng tỏa sáng rực rỡ như trong tưởng tượng, Giang Từ Nguyệt luống cuống tay chân, nước mắt tuôn rơi như suối.

 

"Diều của muội, diều của muội bị người ta phá hỏng rồi!"

 

Ả ta nức nở, ôm lấy những mảnh vụn, giống như một đứa trẻ bị người ta cướp kẹo.

 

Nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt ả ta dừng lại trên người ta: "Là ngươi, nhất định là ngươi đã phá hỏng diều của ta!"

 

Ta vội vàng lùi về sau một bước, vẻ mặt vô tội nhìn ả ta: "Muội dựa vào đâu mà vu oan giá họa cho ta, muội tận mắt nhìn thấy ta phá hỏng nó sao?"

 

"Ngoài ngươi ra, còn có thể là ai?"

 

"Chuyện này khó nói lắm, nhỡ đâu, diều của muội bị xe ngựa làm hỏng thì sao? Hoặc là nó nghĩ quẩn, tự nhiên vỡ tan tành? Muội lại không tận mắt nhìn thấy nó bị hỏng như thế nào, đừng có vu khống người khác."

 

Ta lấy khăn tay ra quạt quạt, đi chiêm ngưỡng tác phẩm của người khác.

 

Giang Từ Nguyệt không có diều, trở thành người làm nền, chỉ có thể không cam lòng nhìn các tiểu thư khuê các khác tỏa sáng.

 

Kỳ lạ, không nhìn thấy Thái tử, cũng không nhìn thấy Tiêu Bạc Ngôn.

 

Lần du xuân này, nam nữ tách biệt, nữ ở bên trái suối, nam ở bên phải suối, lúc này, bọn họ đang chơi mấy trò chơi như ném  trống  vân  vân.

 

Ta ngồi trên bãi cỏ, nhàm chán trải qua một buổi sáng.

 

Lúc ăn trưa, mọi người ngồi cùng một chỗ, Giang Từ Nguyệt không biết đã nói gì với người ta, mấy tiểu thư khuê các mà ả ta bám lấy, lại muốn đòi lại công bằng cho ả ta,  trừng  phạt  ta.

 

Bọn họ đều có chút tài năng, lần lượt viết thơ, đọc cho mọi người nghe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mua-xuan-vo-tan/chuong-10.html.]

 

Đại khái, đều là mấy bài thơ mỉa mai ta nhỏ nhen ghen tị.

 

Ta lạnh lùng nhìn bọn họ diễn trò nửa ngày, cầm bút lên, nói: "Đã mọi người đều có hứng  thơ  ca  như  vậy,  vậy  ta  cũng  viết  một  bài  thơ  cho  vui."

 

Tất cả mọi người đều nhìn ta như đang xem trò cười.

 

Cho đến khi ta viết xong, đứng dậy, dán bài thơ lên cây.

 

Một đám  bà  xấu,

Miệng  hôi  ham  chuyện.

Ngu  si  như  lợn,

Ít  tài  vô  học.

...

 

"Giang, Giang Vô!"

 

Có người tức giận nhảy dựng lên, chỉ vào mũi ta chất vấn: "Ngươi mắng ai đó!"

 

Ta trợn trắng mắt: "Đá ném chó, ai bị ném trúng sẽ kêu to nhất, ai tự nhận, ta chính là mắng người đó."

 

"Ngươi thật thô lỗ vô lý!"

 

"Còn có thể mắng ra được câu nào hay hơn nữa không? Trong đầu lợn của các ngươi, ngôn ngữ chỉ có hạn như vậy thôi sao? Trách không được lại có thể chơi với loại người như Giang Từ Nguyệt, từng người một trông như khúc gỗ, mắng chửi người ta cũng không sướng, cho chó đọc sách, nó còn mắng hay hơn các ngươi."

 

Mấy câu này của ta, thật sự là chọc giận mọi người.

 

Mấy vị tiểu thư khuê các chơi thân với Giang Từ Nguyệt, tức đến mức mặt đỏ bừng, đưa tay ra giật tóc ta.

 

"Giang Vô! Ta sẽ xé rách miệng ngươi!"

 

Ta nào có sợ, túm lấy mấy người bọn họ, cào cấu loạn xạ một trận.

 

Ban đầu, lần du xuân này, nam nữ là tách biệt, những gì bên phía nữ nói, nam tử ở bờ bên kia suối không biết được.

 

Bây giờ thì hay rồi, mấy người bọn họ đánh nhau với ta, gào thét như  giết  lợn,  trong  nháy  mắt,  nam  tử  ở  bên  kia  đều  đứng  dậy  xem  náo  nhiệt.

 

Ta đang đánh nhau hăng say, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thái tử.

 

"Dừng tay!"

 

Tiêu Trạch tuy giọng nói không lớn, nhưng lại rất uy hiếp, mấy vị tiểu thư kia nghe thấy, đều vội vàng buông tay.

 

"Thái tử điện hạ."

 

Tiêu Trạch không biết đã đến từ lúc nào, nhìn thấy chúng ta đánh nhau, mặt mày sa sầm bước tới, ánh mắt lướt qua khuôn mặt từng người.

 

 

Loading...