Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mùa Xuân Tan Vỡ - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-09-25 10:39:30
Lượt xem: 1,808

**3**

 

Tháng tám, kinh thành tràn ngập hương thơm của hoa quế.

 

Ngày Tết Trung Thu, từ trong cung Thái hậu gửi bánh trung thu và hoa quả đến.

 

Những gia đình có tai mắt nhanh nhạy bắt đầu ngửi thấy mùi, dần dần có người đến thăm hẻm Vạn Cảnh.

 

Ta khuyên cha mẹ chồng đóng cửa từ chối tiếp khách.

 

Cha chồng ta là thế tử, nhờ có đường tỷ là Thái hậu nên được phong tước, nhưng suốt đời chưa từng làm quan; mẹ chồng ta là tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc, chỉ quanh quẩn nơi khuê phòng.

 

Suốt sáu bảy năm qua, ta không ngừng giúp nhà họ Tống bày mưu tính kế, Thái hậu nhiều lần khen ngợi ta, nên cha mẹ chồng rất tin tưởng lời ta.

 

Vì đóng cửa không tiếp khách, cha mẹ chồng vẫn yên ổn, nhưng đám tiểu bối lại không chịu nổi sự cô quạnh.

 

Tam đệ muốn ra ngoài săn bắn.

 

Mẹ chồng hỏi ý kiến ta.

 

Ta nói: "Vùng núi Mân ở phía tây ngoại ô là sản nghiệp của thúc thúc ta. Bình thường ông ấy cũng thích săn bắn, trên núi có nuôi vài con gà rừng, thỏ rừng. Nếu mọi người muốn đi, ta sẽ báo cho ông ấy một tiếng."

 

Thúc thúc của ta là một kẻ ăn chơi trác táng. Không có chí tiến thủ, tiêu tiền như nước, nhưng lại rất tốt với cháu trai cháu gái.

 

Ta phái một gia đinh đến báo, quả nhiên thúc thúc đồng ý.

 

Ngày hai mươi bảy tháng tám, cả nhà họ Tống cưỡi ngựa ra ngoài. Ta cùng hai em gái chưa xuất giá ngồi trong xe ngựa, cũng đi theo để ngắm cảnh.

 

Điều bất ngờ là, Tống Diệu Xuyên cũng muốn đi.

 

Tối hôm trước, ta chỉ thuận miệng hỏi: "Ngươi có muốn đi cùng không?"

 

Hắn liền không chút do dự mà gật đầu: "Được."

 

Có lẽ, hắn cũng muốn thư giãn.

 

Núi Mân khá bằng phẳng, cao nhất chưa tới hai trăm thước, nhưng toàn bộ ngọn núi có thể thả ngựa săn bắn.

 

Người của thúc thúc ta đã thả trước năm mươi con thỏ rừng, năm mươi con gà rừng, và hai con nai.

 

Hai em gái chơi đùa ở nông trang dưới chân núi, cùng bọn trẻ nhà tá điền hái hoa quế và sen; ta cưỡi một con ngựa, mang theo cây cung nhẹ, cũng muốn đi săn.

 

Tống Diệu Xuyên hỏi: "Nàng giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung sao?"

 

Tam đệ thay ta trả lời: "Đại tẩu chơi mã cầu rất giỏi."

 

Ta liền nói: "Chỉ là trò chơi, giải trí thôi."

 

Tống Diệu Xuyên không nói gì thêm.

 

Hắn cứ lặng lẽ theo sau ta.

 

Gió núi thoang thoảng, mang theo chút mát lạnh, khẽ thổi qua tóc ta, khiến lòng người nhẹ nhõm vô cùng.

 

"Phụ mẫu đã kể với ta rất nhiều chuyện về nàng." Tống Diệu Xuyên đột nhiên lên tiếng.

 

Ta đáp: "Chắc là mẫu thân khen ta nhiều lắm phải không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mua-xuan-tan-vo/phan-4.html.]

"Hết lời ca ngợi." Hắn nói: “Những năm qua nếu không có nàng, nhà họ Tống đã hai lần bị cuốn vào tranh đấu giữa các gia tộc."

 

"Ta chỉ cố gắng hết sức mà thôi." Ta đáp.

 

Hắn vẫn có chút băn khoăn: "Tại sao nàng không rời đi?"

 

Ta khẽ cười: "Đợi ngươi khỏe lại, quan phục chức, nhà họ Tống phục hồi tước vị, ta sẽ đi."

 

Ánh nắng thu rọi qua ngọn cây, để lại những vầng sáng loang lổ trên khuôn mặt hắn.

 

Sắc mặt hắn tĩnh lặng trong chốc lát.

 

Một lúc sau, hắn mới nói: "Nàng thật sự tin rằng ta có thể rửa sạch tội danh sao?"

 

"Ta tin. Người bị oan rồi sẽ có ngày minh oan." Ta nói.

 

Giọng nói của ta chắc nịch, không chút nghi ngờ.

 

Tống Diệu Xuyên khẽ cười.

 

Hắn có vẻ ngoài tuấn tú, làn da ngăm đen càng làm tôn lên nét cứng cỏi và khí phách của hắn.

 

"Tốt." Hắn nói: “Ta cũng tin, Vương Hằng."

 

Hắn gọi tên ta.

 

Một con nai bất chợt lao qua, hắn rút cây cung đeo sau lưng, nhắm b.ắ.n một cách nhẹ nhàng, tiếng tên rít lên trong gió, con nai nhỏ ngã gục sau một thân cây không xa.

 

"Ngươi b.ắ.n tên bằng tay trái mà cũng chuẩn xác như vậy." Ta nói.

 

Hắn đáp: "Bắn cung là từ nhỏ luyện thành, tay nào cũng có thể bắn."

 

Hắn khẽ ngẩng mặt lên, nhìn về phía bầu trời.

 

Một đàn chim nhỏ, có lẽ là những con nhạn đang bay về phương nam.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hắn giương cung, chăm chú nhắm b.ắ.n trong chốc lát, rồi một mũi tên phóng ra.

 

Một bóng đen rơi xuống.

 

Hắn cười: "Có con mồi rồi."

 

Hắn cưỡi ngựa đuổi theo.

 

Ta ở lại, b.ắ.n trúng một con thỏ rừng, bảo gia đinh theo sau nhặt lên.

 

Lúc này, Tống Diệu Xuyên đã quay lại.

 

Hắn đưa con mồi cho ta: "Đã c.h.ế.t rồi, nhưng vẫn còn tươi mới. Đây là món nợ ta phải trả cho nàng."

 

Hắn đưa cho ta một con nhạn béo mập.

 

Trong sáu lễ của hôn nhân, lễ nạp thái dùng chim nhạn.

 

Ta đón lấy, một lát sau ngẩng đầu lên hỏi hắn: "Ngươi có nhớ đã từng gửi thư cho ta không?"

 

Hắn thoáng ngẩn người: "Nửa năm ta gửi một lần thư nhà, nàng nói đến bức thư nào?"

 

Loading...