Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mùa xuân gửi thư đến - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-09-11 12:54:16
Lượt xem: 98

Sau khi về nhà, tôi chặn tất cả các liên lạc của Tần Húc.

Không lâu sau đó là đến sinh nhật của tôi.

Trước khi đến Iceland, tôi đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần về cách sẽ trải qua sinh nhật này. Thậm chí, tôi còn nuôi một chút hy vọng: liệu có phải lời cầu hôn tám năm chưa nói ra của Tần Húc được anh ta đặc biệt để dành đến ngày sinh nhật của tôi không?

Ở một khía cạnh nào đó, tôi thực sự phải cảm ơn Tiết Sách. Nếu không có cú sốc đó, có lẽ đến bây giờ tôi vẫn còn bám víu vào chút hy vọng mong manh và đáng thương từ quá khứ, dù nó thực ra không hề tồn tại, chỉ đơn thuần là do tôi tự tưởng tượng ra.

Vào ngày sinh nhật của tôi, khi tan làm về, tôi thấy Tần Húc đứng dưới lầu, tay cầm một hộp bánh sinh nhật rất lớn.

Ánh mắt tôi lướt qua anh ta mà không dừng lại. Nhưng khi đi ngang qua, anh ta nhẹ nhàng gọi tôi: "Tuệ Tuệ, sinh nhật vui vẻ."

Tôi quay đầu đi, giọng đầy ghê tởm: "Đừng gọi thân mật như vậy, tôi thấy kinh tởm."

Tần Húc đứng đơ tại chỗ, trong mắt hiện lên nỗi đau rõ rệt.

Một lúc sau, anh ta mới nhếch môi, gượng cười:

Trà Sữa Tiên Sinh

"Anh biết em rất ghét anh, không sao cả, nhưng ít nhất hãy nhận cái bánh này—em đã từng nói, dù nhỏ đến đâu, mỗi năm sinh nhật cũng phải có bánh."

"Không cần anh bận tâm, trước khi về tôi đã ăn rồi."

Đi thêm vài bước, tôi nghe anh ta hỏi phía sau, "Có phải Tiết Sách tặng em không?"

Tôi chẳng buồn trả lời.

Khi trời hoàn toàn tối, bên ngoài lại bắt đầu mưa. Mưa mùa đông lạnh buốt, quay cuồng trong gió rét thổi tới.

Tôi cầm một cốc cacao nóng đứng trên ban công, mơ màng nhớ lại mùa hè sáu năm trước. Tôi chạy ra khỏi nhà trong tình trạng quần áo xộc xệch, mang theo sự tuyệt vọng và đau khổ tột cùng, không dám nhớ lại cái tát của mẹ tôi trên mặt. Khi Tần Húc khó khăn lắm mới tìm thấy tôi và đưa tôi về, toàn thân tôi đã ướt đẫm.

Còn bây giờ, tôi đứng trên ban công nhìn xuống, trong cơn mưa gió, anh ta vẫn cầm cái bánh đứng yên tại chỗ, tự hành hạ bản thân mà không hề nhúc nhích. "…Điên rồi."

Tôi uống xong cốc cacao nóng, quay vào ngủ.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Tần Húc đã biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mua-xuan-gui-thu-den/chuong-11.html.]

Ban đầu tôi nghĩ anh ta cuối cùng cũng từ bỏ, nhưng vào thứ hai khi công ty tổ chức khám sức khỏe, tôi nhấn nhầm tầng thang máy và tình cờ gặp Tần Húc trong bệnh viện. Sau một đêm dầm mưa, anh ta bị sốt, đang truyền nước trong bệnh viện.

Thấy tôi quay đi, anh ta lập tức rút kim truyền ra khỏi tay, đuổi theo: "Tuệ Tuệ!"

Bệnh viện đông người qua lại, nhiều người tò mò nhìn về phía này. Tôi mím môi, kéo anh ta đến góc khuất bên cửa sổ.

"Có gì thì nói nhanh, đồng nghiệp tôi còn đang chờ trên lầu." Tôi bực bội nói, "Đừng mong tôi mềm lòng áy náy, tự mình dầm mưa, anh đáng đời bị như vậy, Tần Húc."

Tần Húc gầy đi nhiều, gương mặt vốn đẹp trai giờ đây đầy vẻ tiều tụy.

Anh ta nhìn tôi, cẩn thận nói: "Anh chỉ muốn trải nghiệm lại cảm giác của em năm đó."

"Lúc tìm thấy em trong mưa, anh đã nghĩ, nhất định phải bảo vệ em thật tốt, cuộc đời sau này của anh sẽ gắn liền với em. Nhưng thời gian quá lâu, mọi thứ trở nên nhàm chán, anh lại quên mất, vì thế mà để mất em, là tự anh chuốc lấy."

Tay anh ta rút kim truyền thả xuống bên hông, m.á.u nhỏ từng giọt xuống, trên sàn gạch sáng bóng tạo thành một dòng suối nhỏ ngoằn ngoèo. Nhưng Tần Húc như không cảm thấy đau, chỉ đứng nhìn tôi chăm chú, giọng khàn khàn:

"Tuệ Tuệ, chúng ta có thể bắt đầu lại không? Lần này anh sẽ theo đuổi em, anh sẽ viết thư tình cho em…"

Anh ta chưa nói hết đã nhắm mắt, ngất xỉu. Cơ thể đổ xuống sàn hành lang, phát ra một tiếng động lớn.

Tôi chỉ đứng nhìn, không hề động đậy.

Thật kỳ lạ, ba tháng trước Tần Húc cũng từng sốt một lần, khi đó tôi thật lòng yêu anh ta, lo lắng đến không yên. Dù đang đi làm cũng phải nhắc nhở anh ta uống thuốc.

Sau khi tan làm, tôi còn lập tức chạy đến công ty anh ta, mang mấy hộp thuốc đến. Tần Húc chỉ chịu gặp tôi dưới lầu, nhận thuốc, nói rằng còn phải tăng ca, bảo tôi về trước. Tôi nhìn gương mặt đỏ bừng vì sốt của anh ta:

"Bệnh thế này còn tăng ca! Ông chủ các anh là ác quỷ sao? Nếu không ổn thì để em lên xin nghỉ giúp, em sẽ nói với anh ta—"

"Chu Khánh Tuệ." Anh ta đột ngột cao giọng, giọng điệu lạnh lùng lạ thường, "Anh đang bệnh còn phải làm việc, em có thể đừng làm loạn, đừng gây rắc rối thêm cho anh không?”

Lúc đó, tôi rõ ràng rất ấm ức, nhưng vẫn cố kìm nén cảm xúc, chỉ lo lắng cho anh ta bệnh mà vẫn phải tăng ca.

Bây giờ, nhìn anh ta ngất trước mặt tôi, nhìn các bác sĩ y tá vội vàng đưa anh ta vào phòng cấp cứu, trong lòng tôi lại không cảm thấy gì.

Một y tá đi được vài bước, quay đầu lại ngập ngừng: "Cô là người nhà bệnh nhân à? Anh ta bệnh khá nặng, cô có muốn…"

"Ồ, không phải." Tôi mỉm cười, "Tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Loading...