Mùa Xuân Đến - C3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:49:27
Lượt xem: 77

Vì ta tới nha môn tố cáo Tiều Gia Nam nên lúc về nhà liền bị Tôn Đại Quý đánh cho một trận.

Mẹ ta mất sớm, Tôn Đại Quý luôn rất thương yêu ta và a tỷ, chưa từng đánh mắng chúng ta bao giờ.

Thế mà dạo gần đây ông ấy hết ép tỷ tỷ lấy chồng, lại cầm roi đánh m.ô.n.g ta, ta không nhịn được tức giận nhảy bổ lên: "Cha nịnh bợ Tiều Tam như thế, chẳng lẽ hắn là cha của cha hay sao?"

Không cần nghi ngờ, ta lại bị đánh thêm một trận nữa.

Đến tối cũng không có tâm trạng ăn cơm, lẻ loi một mình nằm sấp trên giường rớt nước mắt.

Một lúc sau Tôn Đại Quý chạy qua xem ta. Ông ấy đặt một bát cơm táo tàu ngọt ngào để lên bàn, than thở với ta: "Khuê nữ đừng tức giận nữa, con không biết cha tốn bao nhiêu lời hay mới làm Tiều Tam đồng ý mối hôn sự này đâu, ấy vậy mà bị con phá hỏng luôn rồi."

"Sao cứ nhất định phải kết thân với hắn? A tỷ không chịu gả, đã ba ngày tỷ ấy không ăn gì rồi, cha thật là nhẫn tâm."

"Không phải cha đã nói với con rồi sao? Năm ngoái cửa hàng nhà mình vận chuyển một lô hàng suýt chút nữa là bị thổ phỉ cướp mất. Nếu không phải nhờ Tiều Tam ra tay cứu giúp thì tên nhóc làm thuê với đống gạo trong nhà đã không còn rồi."

"Nhưng nhà mình cũng cảm ơn hắn rồi mà? Gửi tròn năm trăm lượng, lô hàng đó cũng không có giá năm trăm lượng nữa cơ. Hơn nữa Tiều Tam cũng đâu phải người tốt lành gì, ác bá cả một vùng, thủ lĩnh đám du côn, từ mấy cửa hàng trong hẻm Hoa Quế đến toàn bộ thượng hộ ở Trấn Thanh Thạch này, có nhà ai mà không bị hắn ép nộp tiền bảo kê không? Nếu không nộp còn bị bọn họ uy hiếp, đe dọa. Triệu Cá Trê thân là quan phụ mẫu, tự xưng là Triệu Thanh Thiên vậy mà còn không xử lý được, có còn thiên lý nữa không?"

"Xuân à, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể vơ đũa cả nắm. Đúng là Tiều Tam không phải người tốt, cha mẹ đều mất, thuở nhỏ ăn cơm thiên hạ mà lớn; tính cách hiếu chiến lại còn thích đấu đá tàn nhẫn, toàn bộ lưu manh trên trấn đều nghe lời hắn, kéo bè kết phải không ít chuyện xấu. Triệu Huyện lệnh tất nhiên không thể so sánh với Bao Thanh Thiên nhưng cũng coi là ông quan biết phân biệt phải trái đúng sai, con có biết tại sao ông ta lại mặc kệ Tiều Tam hoành hành ngang ngược như thế không?"

"Con không biết."

"Khai Châu là đại lộ thông thương với bốn vùng. Vùng Hắc Lĩnh nổi danh là hang ổ của thổ phỉ, huyện Tân Thủy thuộc khu vực bọn thổ phỉ quản lý lại gần biển, thỉnh thoảng sẽ có hải tặc lên bờ. Trấn Thanh Thạch của chúng ta giáp bên huyện Tân Thủy, dân cư giàu có nên trước đây cũng từng bị hải tặc quấy rối, chúng nó ác hơn Tiều Tam nhiều, cướp của g.i.ế.c người như c.h.é.m cải trắng ngoài ruộng ấy, không việc ác nào không làm."

"Cái này con biết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mua-xuan-den/c3.html.]

"Phủ Châu Quận cách rất xa, nếu chỉ dựa vào bộ khoái và nha dịch của nha môn trong thị trấn thì con nghĩ họ có thể bảo vệ được chúng ta không? Trấn Thanh Thạch không thể không có Tiều Tam."

"...Vậy cũng đâu cần ép a tỷ phải gả cho hắn."

"Hầy, trước đây Tiều Tam đúng là hành sự hơi quá đáng, dù sao cũng là tuổi trẻ ngông cuồng. Mấy năm nay cha thấy hắn đã chững chạc hơn, mặc dù là tay ăn chơi mà vẫn biết giữ mình trong sạch. Nửa đêm quả phụ gõ cửa nhà hắn còn bị hắn đuổi đi. Ở cái trấn này không chỉ có cha muốn gả con gái cho hắn đâu."

"...Nửa đêm quả phụ gõ cửa nhà hắn mà mấy người cũng biết? Sao, cái cửa nói cho mấy người nghe à?"

"Đừng có nói nhảm."

"Hừ!"

"Xuân này, cha chỉ có hai đứa các con là con gái, trong nhà không có thằng con nào, sau này không có ai bảo vệ cho các con. Thế đạo gian nan, tất nhiên cha cũng muốn suy nghĩ cho tương lai của hai đứa. Tiệm gạo của nhà có thể nuôi các con không lo ăn mặc, nhưng tỷ muội các con vẫn cần có một chỗ dựa vững chắc. Tiều Tam là người trọng tình trọng nghĩa, cha sẽ không nhìn lầm. Nếu hắn có thể trở thành anh rể của con thì ngày sau cha c.h.ế.t cũng yên lòng."

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

"Cha nói bậy bạ cái gì đó? Cái gì mà c.h.ế.t với chẳng không chết, Tôn Đại Quý ngài khỏe mạnh lắm, phải sống lâu trăm tuổi cơ."

Tôn Đại Quý buồn bã nói: "Cha già rồi."

Ta ngẩng đầu nhìn cha, dường như lúc này mới phát hiện hai bên tóc mai của cha đã có rất nhiều tóc bạc, thì ra thời gian thấm thoát trôi qua, người cha không gì không làm được trong mắt ta đã bốn mươi tuổi rồi.

Cha mẹ yêu con nên suy nghĩ cho con....Có lẽ dưới bầu trời này cha mẹ nào cũng như vậy.

Sống mũi ta cay cay, ta nói với cha: "Cha cứ yên tâm, chờ cha thật sự già rồi thì con cũng trưởng thành, đến lúc đó con cũng đủ sức gánh vác tiệm gạo nhà mình, trở thành chỗ dựa vững chắc cho cha và a tỷ."

"Cái con bé ngốc này."

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...