Mùa Xuân Đến - C20

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:46:07
Lượt xem: 59

Đương nhiên Chu phu nhân không muốn quan tâm người của chi thứ hai.

Ta cũng không biết bà ấy nghĩ thế nào, bỗng nhiên có một hôm Trương Mật kéo ta đến một nơi bốn bề yên tĩnh, nhìn ta một cái rồi khẽ thầm thì: "Tiểu Xuân, ngươi thấy Nhị ca ta thế nào?"

"Nhị công tử tất nhiên là người vô cùng tốt."

"Ngươi có muốn làm thiếp của huynh ấy không?"

Ta hoảng sợ, ngước mắt nhìn nàng: "Tứ tiểu thư, ngài chớ nói lung tung."

Trên mặt Trương Mật hiện ra nét cười: "Ta lặng lẽ nói cho mình ngươi biết thôi nhé, mấy hôm trước mẫu thân khen ngươi, nói nhìn qua cả đám nha hoàn trong phủ một vòng cũng không thấy có ai thành thật an phận bằng ngươi. Mẫu thân nói ngươi là người thông minh, cũng tính toán cho ngươi làm thông phòng của Nhị ca, đợi sau này Nhị ca thành thân sẽ nâng ngươi làm thiếp..."

Nụ cười trên mặt Trương Mật rất tự nhiên, giống như đang thật lòng muốn nói với ta rằng, Tiểu Xuân, ngươi quá may mắn.

Nhưng nàng ấy chưa bao giờ nghĩ tới ta sẽ vô thức nhíu mày, nhìn mình rồi mở miệng từ chối: "Tứ tiểu thư, ta không làm thiếp."

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Ý cười đọng lại ở trên mặt nàng ấy, Trương Mật phảng phất như không thể tin vào tai của mình: "Ngươi nói cái gì? Đó chính là Nhị ca của ta đấy!"

Trong lòng ta biết lại nói nhiều lời với nàng cũng vô ích, ta thở dài: "Lúc cha ta còn sống đã định ra cho ta một mối hôn sự rồi. Tứ tiểu thư, bây giờ ta sống dưới sự che chở của Trương gia, nhưng cũng chỉ tạm thời ở đây mà thôi, một ngày nào đó ta sẽ phải rời khỏi."

Trương Mật trợn mắt nhìn ta, đột nhiên nàng nghĩ tới gì đó, giật mình nói: "À phải rồi, chúng ta quên ngươi có lương tịch, cũng không phải người hầu trong phủ."

Ngày ấy ở góc sân vắng trong Tây viện, lúc Trương Mật nói chuyện với ta xong định quay người rời đi, lại bất ngờ nhìn thấy Nhị công tử đang đứng ở đình thủy tạ cách đó không xa.

Ta hoảng hốt muốn xác nhận xem hắn có nghe thấy lời chúng ta nói không, nhưng vẻ mặt hắn vẫn nhạt nhẽo như thường, đứng chắp tay sau lưng, chỉ cho chúng ta một ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.

Ta không chắc lúc đó hắn có nghe thấy không.

Nhưng thực ra hắn có nghe thấy hay không, đối với ta cũng không quan trọng.

Tâm tư của ta chưa bao giờ dừng lại trên người hắn dù chỉ một giây.

Cho nên lễ hội hoa đăng đêm nay hắn nhìn thấy Tưởng thế tử nhéo má ta, mở miệng nói: "Vốn dĩ ta nghĩ rằng, ngươi khác bọn họ."

Tuy ta biết hắn hẳn là hiểu lầm gì đó, nhưng ta cũng chẳng muốn giải thích, chỉ nói một câu: "Nhị công tử, mọi người đều giống nhau, không có khác biệt."

Đường phố treo đầy đèn lồng, muôn vàn kiểu dáng.

Trăng sáng treo trên màn trời, tròn như đĩa ngọc.

Hắn nói: "Ngươi đã nói ngươi sẽ không làm thiếp."

Khựng lại một chút lại nói tiếp: "Tưởng thế tử nhất định sẽ không cưới ngươi."

Hắn thả chậm bước chân, ta cũng đi chậm lại theo hắn, yên lặng một hồi mới thôi: "Đương nhiên thế tử gia sẽ không cưới ta, Nhị công tử yên tâm, Tiểu Xuân biết thân phận của mình là gì, những thứ ngài muốn nói ta đều hiểu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mua-xuan-den/c20.html.]

"Vậy đêm nay ngươi ra ngoài làm chi?"

Hắn không nhìn ta, giọng nói cũng nhàn nhạt. Ta im lặng một lúc, nhưng đến cuối vẫn không có ý định nói ra việc giúp Trương Mật gửi thư cho hắn biết.

Nhưng dường như hắn đã đoán được gì đó, hắn cười nhẹ một tiếng nói với ta: "Qua chọn cho Trương Mật một chiếc đèn đi, đỡ phải tay không mà về."

Đường về nhà có rất nhiều đèn lồng, mấy chủ quan nhỏ gần đó mặt mày rạng rỡ giới thiệu với ta, treo trên cao là đèn đầu tử, đèn hoa lam, sáng nhất là đèn kéo quân, đẹp nhất chính là đèn cung đình và đèn tròn.

Ta tiện tay chọn một chiếc đèn lồng, giấy trên thân đèn có hoa văn chim thần trông rất sống động.

Quay đầu lại mới thấy Trương Vân Hoài đang nhìn ta, ánh mắt của hắn cực kỳ sâu thắm, hắn nói: "Ngươi cũng chọn một chiếc đi."

Ta cũng thuận tay chọn một chiếc cho mình.

Trên thân đèn có hình chim én, ánh đén chiếu rọi ra hàng chữ trên đó---

[Biết làm sao được, hoa rơi rụng.

Chốn cũ thương nhớ, yến bay về.]*

[*Đây là hai câu thơ trích trong bài thơ Hoán Khê Sa, câu trên mình lấy từ bản dịch của Huỳnh Chương Hưng, câu dưới mình tự dịch.]

Màu trăng sáng rọi hòa với ánh đèn lộng lẫy chiếu vào ánh mắt của Trương Vân Hoài, hắn cười khẽ: "Thẻ số 36 của Thái Thượng Linh Thiêm chính là câu này, là thẻ cực tốt."

Ta cũng cười: "Nhị công tử, đây là phố phường, không phải ở trong miếu."

"Tin thì có."

Hắn nhìn ta, đôi mắt bình tĩnh cực kỳ, con ngươi đen nhánh trông lại, nói ra ba chữ kia.

Ta và hắn lại tiếp tục đi, không ai nói gì thêm nữa.

Nhìn lại phố dài từ phía xa, ánh trăng đêm ấy vừa lớn lại vừa tròn, lúc sau hắn lại nói thêm một câu: "Lễ hội hoa đăng năm nay có vẻ náo nhiệt hơn mọi năm."

Ta nhìn theo ánh mắt của hắn, bóng trăng kia vẫn yên ả nằm giữa biển sao, nghe lời hắn nói xong ta vô thức đáp lại: "Ta đã từng thấy nơi còn náo nhiệt hơn."

Nói xong mới lấy lại tinh thần, bắt gặp ánh nhìn của hắn liền nhanh chóng rũ mắt xuống: "Nhưng trăng rằm đúng là tròn hơn nhiều."

"Dáng thu một nửa trăng đà chiếm, mây sắc nghìn phương ánh tỏ ngời.* Thực sự tròn đầy."

[*Trích trong bài thơ Trung thu của Lý Phác, bản dịch của Hải Đà.]

Giọng nói của Nhị công tử vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, nhưng lúc này ngẩng đầu ngắm trăng thì dáng hình cũng nhuốm vài phần mềm mại.

Hắn lại hỏi ta lần nữa: "Tiểu Xuân, ngươi có thích không?"

Ta không nhìn hắn, chỉ cúi đầu tiếp tục đi, nói một câu không liên quan: "Trăng tròn quá cũng không ổn, vẫn là trăng khuyết tốt hơn."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...