Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mưa Tạnh Nhưng Người Không Về Nữa - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-10-09 09:30:53
Lượt xem: 84

"Em tên Sầm Vịnh Vi phải không?"

 

Cô giật mình một chút, gật gật đầu: "Vâng."

 

"Em muốn gả cho anh?"

 

Sầm Vịnh Vi nắm chặt góc váy, mím môi.

 

Cặp lông mi dài cong cong rậm rạp rủ xuống, che khuất hốc mắt ửng đỏ.

 

Cô gật đầu rất nhẹ, mặt lại đỏ lên.

 

"Vậy chúng ta kết hôn đi."

 

Cô mở to hai mắt, khuôn mặt chỉ có sự kinh ngạc và ngạc nhiên: "Nhưng mà, nhưng mà vừa rồi anh..."

 

Anh ta cười cười, dựa lưng vào ghế, lười biếng nhìn về phía cô.

 

Con cháu Cố gia mỗi người đều có một sức khỏe tốt.

 

Huống hồ, năm đó anh ta còn trẻ khỏe, lại có chút lãng mạn, phù phiếm.

 

Anh ta nhìn cô cười như thế, cô liền xấu hổ không chịu nổi.

 

"Chỉ là trêu em một chút thôi, Vịnh Vi, em trở về ngàn vạn lần đừng tìm bà nội anh để mách lẻo nhé."

 

Sầm Vịnh Vi vội lắc đầu: "Không đâu, em sẽ không mách."

 

Nói xong, lỗ tai cô đỏ bừng, không dám nhìn anh ta nữa.

 

Buổi hẹn hò kết thúc, Cố Cảnh Chiêu đưa Sầm Vịnh Vi về nhà.

 

Lúc xuống xe, anh ta nắm lấy tay cô.

 

Ba tháng sau, hai người đính hôn.

 

Bảy tháng sau, cô kết hôn với anh ta .

 

Mà hiện tại, Sầm Vịnh Vi đã gả cho anh ta được ba năm.

 

Có đứa con trong bụng.

 

Cố Cảnh Chiêu cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc rất kỳ quái.

 

Đứa trẻ đến đúng theo kế hoạch.

 

Đáng lẽ anh ta nên vui mừng mới phải.

 

Nhưng niềm vui đó hình như còn mang ý nghĩa khác.

 

Những ngày này, anh ta thường không ngừng nghĩ tới.

 

Đứa bé sẽ là trai hay gái?

 

Tốt nhất là con trai.

 

Nhưng nếu là con gái, ngoại hình giống Sầm Vịnh Vi thì cũng không tệ.

 

Nhưng tại sao anh ta lại hi vọng đứa bé giống Sầm Vịnh Vi?

 

Dự định ban đầu của anh ta là để đứa trẻ này gọi Thư Mạn là mẹ.

 

Cố Cảnh Chiêu mơ hồ cảm thấy có một số việc dường như bắt đầu mất kiểm soát.

 

Nhưng anh ta không muốn kiềm chế tình hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mua-tanh-nhung-nguoi-khong-ve-nua/chuong-11.html.]

 

Không hiểu sao anh ta lại muốn mất kiểm soát đến cùng. 

 

Bữa tối hôm đó do chính Sầm Vịnh Vi tự tay làm.

 

Hôm ấy cô không bị nôn nghén, tinh thần rất tốt.

 

Thế nên anh ta bỏ lại cô đi ra ngoài.

 

Nhưng thậm chí cô còn đi cùng anh ta, uống một chút rượu trái cây vô hại đối với phụ nữ có thai.

 

Lúc hơi say, anh ta cảm thấy Sầm Vịnh Vi xinh đẹp lạ thường.

 

"Em trang điểm?"

 

"Có một chút."

 

"Màu son môi rất đẹp."

 

"Cám ơn."- Cô cười, đôi mắt hơi cong lên.

 

Anh ta cũng cười.

 

Anh ta đứng dậy đi ra phía sau Sầm Vịnh Vi, hai tay chống lên tay vịn ghế bên cạnh cô.

 

Cố Cảnh Chiêu cúi đầu, sống mũi cao thẳng cọ qua tóc mai dày của cô.

 

"Anh bảo người hầu đem đồ đạc của em chuyển về phòng ngủ chính nhé?"

 

Sầm Vịnh Vi không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu.

 

Chỉ bưng ly rượu lên, cùng anh ta chạm một ly.

 

Sau đó, anh ta dẫn cô đi dạo trong vườn.

 

Trăng sáng sao thưa, trên bãi cỏ phủ một tầng cánh hoa tường vi hơi khô.

 

Trên đường đi, Sầm Vịnh Vi rất im lặng.

 

Chỉ có gió đầu thu thổi qua vạt áo dài của cô.

 

Cố Cảnh Chiêu đi theo phía sau cô, bỗng ngà ngà say.

 

Cảm thấy hình ảnh kia mang theo chút hương vị năm tháng tĩnh lặng.

 

Sau đó cô có về phòng ngủ chính hay không, anh ta không nhớ rõ lắm.

 

Anh ta ngủ rất sâu, cũng rất lâu.

 

Khi tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau.

 

Anh ta xoay người, theo bản năng sờ sang phía bên cạnh: "Sầm Vịnh Vi."

 

Cơn say khiến đầu anh ta đau nhức.

 

Anh ta cố gắng mãi mới ngồi dậy nổi.

 

Trong phòng ngủ trống rỗng, trên giường lớn chỉ có một cái gối.

 

Tối qua Sầm Vịnh Vi không đến ở.

 

Mà Cố Cảnh Chiêu chẳng thể biết.

 

Không chỉ đêm qua.

 

Từ giờ trở đi, Sầm Vịnh Vi cũng sẽ không trở lại đây nữa.

Loading...