Mù quáng theo đuổi - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-01 01:43:38
Lượt xem: 21

Lúc này, nước từ mái tóc ướt át của Lâm Phi Vũ nhỏ lên cổ tôi, khiến tôi giật mình, khi tôi tỉnh táo lại liền đóng cửa với tốc độ ánh sáng, nhét quần áo vào người Lâm Phi Vũ: "Không có gì, anh nhanh chóng thay quần áo đi."

 

Tên ngốc này không nhận ra điều gì, nhận lấy quần áo của mình rồi đi thay một cách vui vẻ.

 

Tôi nhân cơ hội này ngồi xuống giường bình tĩnh lại.

 

Có lẽ là tôi nhìn nhầm chăng?

 

Hay là do tôi gặp ảo giác?

 

Dù sao thì, thành phố S cách thành phố A rất xa.

 

Tôi vừa tẩy não mình như thế này xong thì WeChat đã nhận được một lời mời kết bạn: "Hạng Quân, mở cửa, vừa rồi là tôi."

 

Ở một ứng dụng khác: "Nếu em không ra mở cửa, tôi sẽ gõ cửa."

 

Hạng Quân, anh ta có thể làm được loại chuyện này.

 

Trong tiềm thức tôi cảm thấy mình không thể để anh ta gặp được Lâm Phi Vũ, vì vậy tôi thoát khỏi ứng dụng, sau đó lập tức thiết lập trạng thái ‘Không quấy rầy’.

 

Hôm nay rõ ràng là một ngày tốt nhưng lại rất đáng tiếc khi gặp phải anh ta.

 

Biến đau buồn, tức giận thành động lực, tôi mở máy lên viết hàng nghìn chữ cho đến khi kết thúc, vươn vai với sự hài lòng, để ý thấy Lâm Phi Vũ đang ngủ ở bên cạnh.

 

Anh ta thường mặc những chiếc áo nỉ thấp nhưng rất đắt tiền theo phong cách giản dị. Hôm nay, anh ta thay một chiếc áo sơ mi trắng, gương mặt khi ngủ rất bình yên khiến anh ta trông càng quyến rũ. Hai chiếc cúc ở cổ áo không được cài để lộ ra xương quai xanh nhỏ tinh tế. Nhìn xuống phía dưới có thể thấy rõ được cơ bụng. Xa hơn nữa, là thứ không thể nói.

 

Nói tóm lại, trông anh ta rất đẹp và quyến rũ.

 

Thật khó để tưởng tượng rằng đây là một người đàn ông ngu ngốc giàu có.

 

Tôi sững sờ nhìn chằm chằm vào anh ta, tâm trí tôi vẫn đang hồi tưởng về bài mà tôi vừa viết: “Bài viết đó được viết rất ngọt ngào.”

 

Không biết qua bao lâu, Lâm Phi Vũ chậm rãi tỉnh lại, ngồi khoanh chân đối diện tôi, gọi tôi: "Lạc Lạc."

 

Giọng nói vừa mới tỉnh dậy có chút lười biếng và khàn khàn.

 

Khiến tôi cảm thấy cả người nóng ran.

 

Tôi chỉ vào thời gian trên điện thoại: "Bên ngoài trời đang tạnh mưa, anh đi nhanh lên."

 

Trông anh ta có vẻ hơi buồn: "Nhưng tôi vừa mới ngủ dậy, bây giờ đang rất rất đói, tại sao chúng ta không thể cùng nhau ăn cơm?" Tôi mới phát hiện ra một nhà hàng Nhật Bản rất ngon ở phía Đông thành phố, tôi muốn rủ cô đi cùng."

 

Lúc trước, tôi chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng bây giờ Hạng Quân đang ở phòng đối diện, anh ta giống như một quả b.o.m hẹn giờ, tôi không thể biết khi nào anh ta sẽ tức giận chạy đến gõ cửa phòng.

 

Không phải là tôi sợ mà chỉ là tôi không thích gây rắc rối, đặc biệt là tôi không muốn lôi Lâm Phi Vũ vào chuyện này.

 

Tôi nhấc tay lên sờ tóc anh ta: "Anh đã ở bên tôi cả buổi chiều. Có cơ hội thì lần sau chúng ta sẽ đi”.

 

Anh ta nhanh chóng phản ứng lại: "Cô nói vậy là có ý gì? Cô tính rời đi sao?"

 

Tôi mỉm cười bất lực: "Tôi đã chơi ở thành phố S hơn nửa tháng, tôi cần phải về nhà, đúng không?"

 

Dư định ban đầu của tôi là trong một tuần sẽ đi đến các thành phố khác, nhưng lại bị phá hỏng bởi Lâm Phi Vũ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mu-quang-theo-duoi/3.html.]

Anh ta ngơ ngác nhìn tôi: "Sao cô lại rời đi?" Không phải ở thành phố kia cô cũng đang thuê nhà sao? Nếu không thì tôi mua cho cô một căn hộ ở đây để cô chuyển đến đây sống nhé."

 

Hoặc là mua căn nhà này cũng tốt đó.

 

Tôi trừng mắt nhìn anh ta: "Cái gì? Anh muốn tôi suốt đời phải sống nhờ tiền của anh đúng không?"

 

Anh ta xoa đầu nói: "Chẳng lẽ em vẫn không có chút tình cảm gì với anh sao?"

 

Đúng vậy, Lâm Phi Vũ đã tỏ tình với tôi vào ngày thứ ba khi chúng tôi gặp mặt, tỏ tình theo kiểu trực tiếp và gián tiếp. Mặc dù tôi đã từ chối nhưng anh ta vẫn kiên trì.

 

Bởi vì tôi sắp rời đi, tôi quyết định ngày hôm nay sẽ nói chuyện vui vẻ với anh ta, nhưng ngay khi tôi muốn nói thì anh ta đã nói trước: "Tôi đói rồi, tôi đi ra ngoài ăn trước."

 

Tôi nhìn anh ta từ từ đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi đi ra cửa.

 

Sau khi đi được vài bước, anh ta quay đầu lại tức giận nói: "Tại sao cô không giữ tôi lại?"

Tôi cười nói: "Anh không phải đói bụng sao? Tại sao tôi phải ngăn cản anh đi ăn?"

 

Anh ta nhìn tôi một lúc lâu rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh tôi, cúi đầu nói một cách hờn dỗi: "Cô không thích tôi một chút nào sao? Rõ ràng chúng ta đã có một khoảng thời gian tốt đẹp.”

 

Đó là sự thật, tôi thật sự có một khoảng thời gian vui vẻ với anh ta và tính cách của anh ta cũng khiến tôi yên tâm, bởi nếu không tôi đã không dám ở chung phòng với anh ta một mình trong khi chúng tôi quen nhau chưa tới 1 tháng.

 

Nhưng có một số điều vẫn không thể được.

 

Tôi nhìn vào mặt anh ta nói một cách nghiêm túc: "Tôi rất vui vẻ, tôi cũng rất vui khi có thể quen anh."

 

"Nhưng tình yêu không đơn giản như vậy. Tôi lớn hơn anh năm tuổi, tôi cũng không giàu có như anh. Tôi cần phải làm việc chăm chỉ để trang trải cuộc sống, tôi cũng không thể đi chơi với anh mãi như tôi đã làm trong thời gian này. Cứ cho là tôi ở bên anh đi, lúc đầu xa nhà rất khó và tôi cũng không thể rời khỏi thành phố S một cách dễ dàng như vậy, hoặc anh có thể đến ở cùng thành phố với tôi và sau đó thì sao? Anh có muốn ở với tôi trong căn nhà cho thuê mãi không?

 

"Có rất nhiều khoảng cách giữa chúng ta, bây giờ anh không nhận thấy ra điều đó. Nhưng sau khi yêu một thời gian dài, những khoảng cách này sẽ xuất hiện, chúng cũng ngày càng khó vượt qua hơn. Khi đó, anh có thể thấy rằng tôi không hoàn hảo như anh từng tưởng tượng, anh sẽ thấy rằng tôi kén chọn, keo kiệt và có vô số những điều khác. Sau đó anh sẽ gặp một người tốt hơn và cảm thấy rằng người đó phù hợp với anh hơn tôi.

 

Tôi thấy ánh mắt của anh ta càng ngày rũ xuống, tôi tàn nhẫn nói câu ra cuối cùng: "Nói một cách nhẹ nhàng hơn thì Lâm Phi Vũ, tôi không thể nhìn thấy tương lai của mình khi ở bên anh, anh có hiểu không?"

 

Hiếm khi tôi kiên nhẫn nói nhiều như vậy, nhưng sự ngây ngô của Lâm Phi Vũ khiến tôi nhớ đến chuyện khi tôi vừa mới vào đại học, cho nên tôi không thể mềm lòng.

 

Cuộc sống không phải là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, cuộc sống là để vùi dập. [Khúc này sốp chỉ nghĩ được câu “Con người sinh ra là để cuộc sống vùi dập tơi tả.”]

 

Đây là một cuộc gặp gỡ vui vẻ, tuy tôi cũng không muốn như vậy nhưng cuộc sống lại không cho phép.

 

Lâm Phi Vũ hạ mắt xuống, im lặng một lúc lâu, cuối cùng túm lấy góc áo của tôi, thận trọng nói: "Vậy từ trước đến nay cô có thích tôi chút nào không?"

 

Tôi cáu kỉnh nói: "Tôi thích anh. Nhưng sự thích đó không đủ để khiến tôi dũng cảm, anh hiểu không?"

 

Anh ta cong lông mày nhìn tôi, giống như một đóa hoa đang nở rộ: "Tôi hiểu rồi."

 

Dường như anh vẫn chưa thực sự hiểu…

 

Lâm Phi Vũ không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng ôm lấy tôi rồi đi ra ngoài tìm đồ ăn.

 

Tôi hơi đau đầu.

 

Khi tôi nhìn thấy những tin nhắn chưa đọc mà Hạng Quân gửi cho tôi, đầu tôi lại càng đau hơn.

 

Nói tóm lại, anh ta cần nói chuyện với tôi ngay bây giờ.

 

Tôi nhắn lại: "Anh nói đi."

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...