Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mũ của chàng, cỗ xe của nàng - Chương 2: Xin chào nàng tiên, người có đồ ăn không?

Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:13:14
Lượt xem: 5

Cinderella được những mảnh pha lê nâng đỡ, rơi xuống trên mặt đất. Khi vừa chạm đất, nàng có chút không thích ứng, khẽ lắc lư người, lập tức được chàng trai bên cạnh đưa tay đỡ. Khi nàng đứng vững, chàng mới rút tay lại, tháo mũ cúi người lịch sự chào.

Chàng tự giới thiệu: "Xin chào, tiên nữ, tôi tên là Haite, là một thợ làm mũ, đồng thời cũng là một nhà phát minh. Nhưng bây giờ…" Chàng chỉ vào buồng giam, hai tay giơ lên, nói đầy bất mãn, "Cô cũng thấy đấy, bây giờ tôi đang ngồi tù. Hơn nữa, chẳng có gì ăn cả, họ chỉ ném vào đây một đống vỏ hàu rỗng!"

Nói đến đây, bụng anh kêu ọt ọt đúng lúc. Anh với vẻ mặt đầy mơ mộng, tiếp tục nói huyên thuyên: 

"Tiên nữ, phép thuật của cô chắc chắn rất tuyệt vời nhỉ? Có thể giúp tôi biến ra chút đồ ăn không? Chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện!"

"Tôi vừa mới giới thiệu qua về mình, giờ đến lượt cô nói về mình đi!"

"Không cần biến thành bữa tiệc gì lớn, chỉ cần một buổi trà chiều thôi. Tôi rất thích trà chiều! Có một nhà văn nổi tiếng đã nói: 'Không có gì hạnh phúc hơn việc dành vài giờ để thưởng thức trà chiều trong cuộc đời.' Hãy tưởng tượng xem — một khu vườn xinh đẹp, bộ trà tinh tế, những chiếc thìa sáng bóng, một ấm trà đen thơm nức, một chiếc bánh kem nhung đỏ có nửa quả dâu tây, bánh sandwich cắt nhỏ, và những chiếc bánh scone giòn bên ngoài, mềm bên trong…”

À thì, người bạn tù này không tệ, chỉ có điều hơi kỳ quái một chút. Cinderella thầm nghĩ. Nàng cắt ngang giấc mộng hão huyền của chàng ta: 

"Xin lỗi, làm anh thất vọng, tôi không thể biến ra những thứ đó. Tôi tên là Cinderella, tôi không phải tiên nữ, chỉ là một tù nhân bị vứt bỏ…" Nhớ lại trải nghiệm rơi từ trên cao xuống, suýt chết, nàng rùng mình: "Không lâu trước đây, tôi đã nghĩ mình chắc chắn sẽ chết…”

“Làm sao có thể!” Haite không tin, “Trần nhà đột nhiên nứt ra một lỗ, cô xuất hiện từ hư không, còn những mảnh pha lê lấp lánh nâng đỡ cô, nếu không phải phép thuật thì là gì chứ!”

“Đôi giày pha lê là quà của bà tiên đỡ đầu cho tôi, có lẽ đó là phép thuật của bà ấy.” Cinderella đoán.

“Dù là của ai, thì đó cũng thật tuyệt vời! Trong toàn bộ thế giới tiên, tôi chưa từng thấy cảnh tượng huyền ảo như vậy!”

“Anh nói gì? Thế giới tiên? Đây không phải là ngục tối ở nước Pháp sao?” Cinderella cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng kỳ quái. Nàng nghĩ rằng sau những gì đã trải qua, mình đã không còn thấy điều gì lạ lùng nữa, nhưng không ngờ lại gặp phải những điều khiến nàng kinh ngạc hơn.

“Nước Pháp? Thế giới tiên không thuộc về quốc gia nào cả, nếu phải nói, thì có lẽ nên tính là Anh. Dù sao ở đây có những buổi trà chiều tuyệt nhất thế giới! Nói thật, sao cô không thử biến đổi thử xem? Nếu bà tiên đã tặng cho cô, thì đó là của cô! Biết đâu cô cũng sử dụng được phép thuật!”

Lại quay về việc biến đồ ăn rồi. Thấy anh nói hăng hái như vậy, Cinderella bất lực liếc nhìn anh: “Thưa ngài, tôi thật sự không thể… nếu không thì sao tôi lại bị nhốt ở đây?”

“Gọi tôi là Haite. Vậy… cô bị nhốt vào tù như thế nào?”

Ôi, thật xấu hổ, Cinderella che mặt, không muốn nhớ lại.

Haite thấy vậy liền ân cần nói: “Thôi được, để tôi nói trước. Tôi bị nhốt ở đây vì tuần sau tôi sẽ bị đưa ra xét xử.”

“Họ chưa xét xử đã đem nhốt anh vào tù sao?” Cinderella cảm thấy không công bằng cho anh, rồi ngay lập tức nghĩ đến bản thân, khẽ cười chua chát. Nàng có khác gì chứ? Hai người lính đó thậm chí còn muốn g.i.ế.c nàng. May mắn là mệnh của nàng chưa đứt, ngục tối dưới đây không phải là mộ, mà là một thế giới khác.

“Đúng vậy, và lý do họ xét xử tôi là vì tuần sau tôi sẽ phạm phải một tội.”

“Cái gì? Thế thì chính là hiện giờ anh đâu có phạm tội! Anh là người vô tội!”

Haite giang tay: “Ôi, đó là kết quả của việc Nữ hoàng Đỏ chọn sống ngược. Ở nơi chúng tôi, thời gian có thể đi theo hai chiều, một sự việc cũng có thể có hai hướng.”

“Thời gian?” Cinderella nghe có chút ngơ ngác. Nàng nghĩ đến chiếc đồng hồ không chính xác trong cung điện và nói: “Nói vậy, việc tôi bị nhốt cũng có chút liên quan đến thời gian. Thời gian trong thế giới thần tiên cũng ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài sao?”

“Về lý thuyết là không, nhưng ai mà biết được. Thời gian của cô cũng ngược lại à?”

“Cũng không hẳn. Chuyện là thế này: Tôi mặc chiếc váy xinh đẹp mà bà tiên đỡ đầu biến ra để tham dự dạ hội của hoàng tử điện hạ, bà ấy đã yêu cầu tôi phải rời đi trước mười hai giờ, vì phép thuật sẽ hết hiệu lực vào lúc đó. Tôi đã liên tục chú ý đến tiếng chuông trong cung điện, lúc đó rõ ràng là mười một giờ bốn mươi lăm, nhưng đột nhiên chiếc váy của tôi biến trở lại thành chiếc váy cũ rách. Hoàng tử đang khiêu vũ với tôi lập tức đẩy tôi ra…” Cinderella thở dài, “Nên họ đã buộc tội tôi là phù thủy, và tôi đã đến đây… Tôi còn tưởng là đồng hồ trong cung điện không đúng giờ…”

Haite nghe xong, vẻ mặt dần nghiêm trọng: “Nghe có vẻ như thời gian đã bị tổn thương, bị rối loạn. Không biết có liên quan đến tôi hay không…” Chàng ta có chút áy náy nói: “Cô có biết tội của tôi là gì không? Đó là tội g.i.ế.c thời gian.”

Kỷ niệm đẹp cất vào trong tim, còn tổn thương kia gửi vào trong gió thoảng...

“Cái gì? Thật quá hoang đường!”

“Còn không phải sao.” Haite tiếp tục, “Nữ hoàng Đỏ tổ chức một buổi hòa nhạc, gọi tôi đến hát. Tôi liền hát. Bà ấy chê tôi hát không hay, làm bà ấy lãng phí thời gian của bà ấy, nên đã buộc tội tôi với tội danh g.i.ế.c thời gian, lớn tiếng muốn c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi.”

“Trời ơi, thật điên rồ!”

“Chính xác! Ở đây ai cũng đều là kẻ điên, tôi có một biệt danh là 'Người đội mũ điên.' Tôi là kẻ điên, và cô cũng vậy.”

“Tôi không phải là kẻ điên.” Cinderella phản bác.

“Thì không còn cách nào khác, ở đây ai cũng điên. Cô đã đến đây thì cũng phải điên. Đã điên rồi, cô thực sự không thể thử biến ra chút đồ ăn sao?”

Chủ đề này không thể tránh khỏi phải không?

Cinderella nhăn trán: “Được rồi, được rồi, anh muốn tôi thử như thế nào?”

Haite suy nghĩ một chút, rồi hỏi Cinderella: “Cô còn nhớ trước đây cô đã làm như thế nào không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mu-cua-chang-co-xe-cua-nang/chuong-2-xin-chao-nang-tien-nguoi-co-do-an-khong.html.]

“Cái gì?”

Anh chỉ vào cái lỗ trên trần nhà và những mảnh pha lê dưới đất: “Cô đã làm thế nào để chúng đỡ cô?”

“Tôi không biết… Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, chính là không muốn bị ngã chết.”

Haite gật đầu, khẳng định: “Ồ, thì ra cô đã ước nguyện.”

Cinderella nghĩ một chút, thấy lời anh không phải không có lý, vì bà tiên đỡ đầu xuất hiện chính là vì mong muốn đi dự dạ hội ở cung điện của nàng. “Vậy… tôi thử ước một điều xem?”

“Thử đi! Thử đi!” Haite đầy mong đợi.

Cinderella nhắm mắt lại, thành kính ước: “Tôi muốn học phép thuật.”

Một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Những mảnh pha lê dưới đất từ từ tụ lại, biến thành một chiếc đũa phép sáng lấp lánh.

Cinderella mở mắt ra, bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc. Nàng ngước nhìn Haite với vẻ đầy ngưỡng mộ: “Ôi, anh thật lợi hại!”

Ha ha! Haite cười tươi đầy đắc ý: “Tôi là một nhà phát minh, không có gì tôi không thể phát minh ra!”

Anh xoa tay, ánh mắt đầy nhiệt huyết, mong chờ nói: “Bây giờ có thể biến ra đồ ăn rồi chứ? Tôi đói quá!”

Cinderella gật đầu, tiếp tục thử: “Tôi muốn một bữa tiệc thịnh soạn.”

Chiếc đũa phép lóe sáng, nhưng không có gì xảy ra.

“Đừng nóng vội.” Haite khuyến khích, “Có lẽ ý tưởng của cô chưa cụ thể lắm? Cô đã ăn món gì thịnh soạn ở cung điện, hãy nhớ lại xem?”

Cinderella nắm chiếc đũa phép, từ từ kể lại những món ăn đã thấy ở cung điện:

Món khai vị là một loại súp kem gà mang tên “Súp Nữ Hoàng”, thơm ngào ngạt, ăn kèm với bánh mì nướng mềm mại, thật khiến người ta thèm ăn.

Tiếp theo là một đĩa thịt trộn: những miếng thịt nướng nhỏ, chân giò hun khói, xúc xích, đủ loại phong phú.

Món chính là một miếng bò bít tết được chế biến tỉ mỉ, ăn kèm với dầu ô liu, béo nhưng không ngán.

Sau đó là một con bồ câu quay, trong quá trình nuôi đã thêm thảo mộc, ăn rất có hương vị đặc biệt.

Tất nhiên, món cá hồi tươi ngon cũng là một món không thể thiếu.

Cuối cùng là một đĩa trái cây tinh tế và salad rau, trang trí với những viên thạch đủ màu sắc, làm đẹp cho bàn ăn giữa…

Haite nghe xong, ánh mắt tràn đầy mong đợi, bụng anh kêu gào ngày càng to.

Thật đáng tiếc, chiếc đũa phép chỉ lóe sáng vài lần nhưng vẫn không tạo ra món ăn nào. 

Có vẻ như thức ăn không thể tự nhiên mà xuất hiện? Cả hai đều cảm thấy hơi thất vọng.

“Trước đây, bà tiên đỡ đầu của cô có từng biến đồ ăn cho cô không, Cinderella?” Haite hỏi.

Cinderella lắc đầu: “Không có.” Nàng cẩn thận nhớ lại cảnh tượng bà tiên sử dụng phép thuật, liệt kê từng món: 

“Tôi đã thấy bà ấy biến bí ngô thành xe ngựa vàng óng, biến chuột thành những chú ngựa trắng muốt và người đánh xe đáng tin cậy, biến thằn lằn thành những người hầu tận tình… bà còn biến chiếc khăn cũ trên đầu tôi thành một chiếc vương miện lộng lẫy với đá quý và lông chim, còn giúp tôi làm một kiểu tóc đẹp; và chiếc váy cũ rách cũng được bà biến thành một chiếc váy dệt từ chỉ vàng chỉ bạc, điểm xuyết đầy đá quý nặng trĩu…”

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Điều khác biệt duy nhất là đôi giày thủy tinh. Khi phép thuật tan biến, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng, chỉ còn lại đôi giày ấy. Khi mà tôi ngã xuống, chính những viên pha lê đó đã cứu tôi.”

Haite lắng nghe chăm chú, phân tích: “Vậy là, bà ấy đã biến dựa trên những thứ có sẵn. Còn đôi giày thủy tinh có thể là một phần của phép thuật, là những viên pha lê có ma lực? Bà ấy đã để lại cho cô. Ở đây không có bất kỳ món ăn nào, cho nên không thể biến ra được.”

“Có vẻ đúng như vậy.” Cinderella cảm thấy hơi áy náy, đã mất công lâu như vậy mà vẫn không thể tạo ra đồ ăn gì cho chàng ta.

Haite nhận ra sự hối hận của nàng, vỗ bả vai nàng: “Không sao! Ma thuật không thể biến ra thức ăn từ hư vô, nhưng ma thuật có thể giúp chúng ta rời khỏi đây! Chỉ cần ra ngoài, thì chắc chắn sẽ không lo thiếu đồ ăn!”

“Cô vừa nói, bà tiên đỡ đầu đã biến bí ngô thành xe ngựa?” Anh cởi chiếc mũ đen tròn của mình, đưa cho Cinderella và nói: “Cái này tặng cô. Giờ không có bí ngô, cô thử xem có thể biến chiếc mũ này thành một chiếc xe ngựa không?”

Cinderella nhận lấy chiếc mũ, nghe Haite tiếp tục đưa ra vài yêu cầu: “Biến thành một chiếc xe chắc chắn, tốc độ nhanh, và tự động bay!” Anh chỉ lên cái lỗ lớn trên trần, giọng điệu đầy hào hứng:

“Chúng ta sẽ vượt ngục từ đây!”

Loading...